Bài đăng

[One-shot MinRen] Tuyết đỏ (Part 5 - End)

Hồi kết Trúc Lâm Tiếng bước chân huỳnh huỵch rung động nền đất, hào khí tung trời, bụi bay mù mịt. Trăm vạn nhân ảnh lũ lượt kéo đến bao vây kết giới. Nổi bật nhất vẫn là Thiếu Lâm Tự và Võ Đang Phái với pháp khí chói lóa, bùa yểm rực giữa một rừng người. Các môn đồ đều đã vào vị trí, pháp khí và binh khí trong tay, chuẩn bị chờ lệnh. Tinh thần hiếu chiến cao ngất, quyết hạ sát toàn bộ Bạch Hồ Tộc mà không một chút mảy may để ý đến những lời Hoàng Mẫn Hiền đã ra sức ngăn cản trước đó. Núi Võ Đang Mẫn Hiền, thân mang trọng thương vẫn cố sức tìm đến chân núi Yên Tử. Trong mắt hắn bây giờ, cái gì gọi là võ lâm chính phái, cái gì gọi là chính nhân quân tử, cái gì gọi là huynh đệ vào sinh ra tử, tất cả đều không bằng một tiểu yêu hồ. “Xin các vị hãy nghe tại hạ nói, tại hạ đã từng sống cùng y một thời gian nên biết khá rõ, Bạch Hồ Ly cũng sống như người thường thôi, tuyệt đối không có chuyện giết người bừa bãi như lời đồn, những tội ác mà chúng ta biết đến có

[Two-shot MinRen] Hướng dương không tìm thấy mặt trời [2.1]

Soundtrack: Himawari - Jia Peng Fang .:Shot 2:. Himawari -Part 1- Một năm trở lại đây, trong giới yakuza xuất hiện một sát thủ vô danh đe dọa đến sự an nguy của các băng đảng. Đối tượng hắn nhắm tới đều là người thừa kế của các nhà. Thủ đoạn ra tay hết sức nhanh gọn, sạch sẽ, và cũng vô cùng hiểm độc. Trên thi thể nạn nhân chỉ có duy nhất hai vết chém dài trước ngực tạo thành hình chữ X, chỗ giao nhau của hai vết chém bao giờ cũng được đặt một nhánh hoa hướng dương. Vì thế, người ta gọi hắn là sát thủ hoa hướng dương – Himawari. Còn nạn nhân của hắn được gọi là “mặt trời”. Cho đến nay, hắn đã thực thi tổng cộng mười lăm vụ ám sát. Nạn nhân cuối cùng là Shiroshi Taiga, trưởng nam của nhà Taiga ở Osaka. Kyoto, Nhật Bản Mẫn Cơ vừa đến Nhật đã lập tức đổ một cơn bạo bệnh. Duẫn Mẫn nhanh chóng đưa cậu đến khách sạn đã đặt trước đó để bác sĩ của Thôi gia nhanh chóng chữa trị. Nằm trên giường bệnh, cậu thiết nghĩ, ắt hẳn là do lúc đó đã bỏ găng tay ra. Căn phò

[Short fic LJong] Let's be together! [2]

Chap 2 Trong suốt hai mươi năm sinh thành, Kim Myung Soo lần đầu tiên phải ngưỡng mộ sức chịu đựng đã lên đến đỉnh điểm của mình. À không, nên nói là, cái sự bình tĩnh này là do cú sốc quá lớn. Phải, vì quá sốc không nói được lời nào nên khi cô gái kia chạy đi, rồi khi cùng Sung Jong trở về nhà, cho đến khi cả hai cùng vào phòng, hắn vẫn không hề hé miệng. Myung Soo quăng cặp sang một bên, ngồi phịch xuống giường. Sung Jong chỉ đứng gần đó. Cả hai cứ như vậy tiếp tục im lặng thêm nửa tiếng đồng hồ nữa. Cuối cùng, Myung Soo vuốt mặt, hít một hơi thật sâu. Nãy giờ “tịnh tâm” lâu như vậy cũng đã ngộ ra một số điều. - Lee Sung Jong. – Myung Soo trầm giọng. - Vâng. Bị ngữ khí đáng sợ của Kim Myung Soo gọi hẳn cả họ lẫn tên ra, nhưng Sung Jong vẫn không có vẻ gì là dao động. Cậu vẫn đáp lại bằng cái giọng điệu ngoan ngoãn thường ngày. - Nói cho tôi biết, cậu không hề có ý định phản đối hôn sự này đúng không? - Vâng. Sung Jong vẫn mỉm cười gật đầu làm Myung Soo càng thêm đi