Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2013

[One-shot MinRen] Tuyết đỏ [3/5]

Hồi thứ ba - Mẫn Hiền, ta muốn đi xem lễ hội trăng rằm trong kinh thành. Mẫn Hiền ngồi bên cửa sổ, dùng khăn lau kiếm, bình thản ngước lên, ánh nhìn có chút tâm tư khó đoán. Rồi hắn lại tiếp tục vuốt ve thanh bảo kiếm, dửng dưng. - Ngươi có thể che đi mái tóc của mình được sao? - Không... - Giang hồ lắm chuyện rối ren, lòng dạ con người khó đoán, không dưng cũng có chuyện thị phi, huống hồ... ... ngươi ra ngoài lúc này không tiện... Mẫn Cơ bước đến, tay chạm vào thanh kiếm đẩy nhẹ sang một bên, dùng ngón tay nâng mặt Mẫn Hiền đối diện với mình. Đôi mắt dài như có làn sương mờ che phủ. Đôi mắt của yêu hồ... - Ngươi có thể để ta có chuyện gì sao? Hội trong thành người người tấp nập. Nam thanh nữ tú dập dìu. Hoa đăng nở rộ trên sông. Kinh thành quả là chốn phồn hoa đô hội, cơ man bao nhiêu là của ngon vật lạ. Mẫn Cơ lần đầu được đi hội, cảm giác thích thú là điều không thể tránh khỏi. Y vẫn dùng áo choàng che kín mái tóc của mình, bám

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [8]

.:Chap 8:. Vậy là đã một tháng kể từ ngày tôi và anh chính thức hẹn hò. Mọi chuyện không khó khăn như tôi nghĩ. Tôi cứ nghĩ thằng con trai nào khi quen bạn gái cũng đòi hỏi chuyện đụng chạm. Nhưng anh thì khác, anh rất trân trọng tôi. Hay tôi nên nói là: anh thờ ơ với tôi nhỉ? Chúng tôi bây giờ cũng chẳng khác gì mấy so với trước kia. Điều duy nhất chúng tôi làm trong suốt một tháng qua là nắm tay. Anh rất thích nắm tay tôi, nắm rất chặt, cứ như thể là sợ tôi bỏ đi vậy. Mỗi lần như thế tôi lại thấy hạnh phúc, kèm theo đó là mặc cảm tội lỗi. Anh lạnh nhạt với tôi, tôi buồn nhưng cũng phần nào nhẹ nhõm. Ít ra thì anh không yêu tôi nhiều đến mức sẽ bị tổn thương nặng khi biết được sự thật. Bây giờ đã là mùa xuân... - Oppa! Tôi đã quen với cách gọi này khi chỉ có hai đứa. Cũng như lúc trước, cứ giờ chơi là tôi với anh lại gặp nhau tại đây, nơi gốc cây định mệnh. - Oppa, nghe thử bài này đi! Hay lắm! - Bài gì thế? - Listen của Beyoncé. Em luôn muốn người mình yê

[Long-fic 2Min] Slave [3]

.:Chap 3:. Em càng lớn càng giống Taeyeon. Mái tóc vàng cứ thế ngày một dài ra. Mỗi sáng thức dậy em đều ngồi bên giường tết bím tóc, hệt như Taeyeon ngày ấy. Hình ảnh ấy khiến tôi không ít lần cứ ngỡ Taeyeon đã về bên cạnh mình. Chúng tôi bắt đầu ngủ riêng. Em cứ nằng nặc đòi sang lều của mấy tên nô lệ ngủ. Thật tôi không thể nào theo kịp suy nghĩ của em. - Ta không cho phép. Em là của ta, nhiệm vụ của em là phục tùng ta, vì vậy em phải luôn ở bên cạnh ta. – Tôi gằn giọng. – Đó là lệnh. - Nhưng Tae lớn rồi, hơn nữa lại là nô lệ, không thể ngủ chung giường với Minho mãi được! Nhìn thái độ cương quyết của em, tôi chỉ biết thở dài. - Thôi được, ngủ riêng. Nhưng vẫn chung lều, ok? Em mím môi quay mặt đi, có vẻ không hài lòng nhưng vẫn phải chấp nhận. Sao tự nhiên lại thay đổi như vậy? Em… ghét tôi sao? Vì em lớn rồi nên nhận thức được tôi và em là hai giai cấp hoàn toàn khác biệt sao? Tôi cho người đóng cho em một chiếc giường nhỏ đặt đối diện giường l

[Short-fic MinRen] Tình địch hay tình nhân? [2]

.:Chap 2:. Hôm sau, Minki xuất hiện với vẻ ngoài khác hẳn mọi ngày. Tóc mái được uốn xoăn nhẹ hất sang một bên, y phục cũng được đơn giản hóa, tông màu nhẹ nhàng chứ không cầu kỳ như mọi bữa. Chỉ với chút ít thay đổi này, trông cậu menly hơn hẳn. Cậu đẩy cửa bước vào khiến chiếc chuông bên trên lại đánh lên một tiếng “keng” quen thuộc. Mọi người trong quán ngoái nhìn, phần vì hôm nay cậu lại đi một mình, nhưng trên hết vẫn là ngạc nhiên trước sự thay đổi phong cách đến bất ngờ này. Cậu bước đến ngồi vào chiếc bàn quen thuộc, ngã người tựa vào ghế, mắt nhắm hờ, môi nhếch thành một nụ cười đắc thắng, chờ “người” đến phục vụ. - Minki oppa hôm nay lại đi một mình à? Giọng nói vừa phát ra dường như không nằm trong dự đoán của Minki. Cậu mở căng mắt nhìn qua cô bé to tròn mũm mĩm múp míp má lúng phúng tàn nhan đang chìa cái menu về phía mình. - Ủa Mập? Sao lại là em? Nana đâu? - Ý gì đây? – Cô bé nhăn mặt, chống nạnh ra vẻ hờn dỗi. – Hôm nay đông khách, Nana unni

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [7]

.:Chap 7:. Nó lê từng bước khó nhọc trên đường phố Seoul phủ đầy tuyết trắng xóa. Seoul về đêm lạnh thật! Vào cái giờ này, có lẽ ở trung tâm thành phố thì vẫn còn tấp nập, nhưng khu nhà nó thì bóng những người qua lại trên đường cũng bắt đầu thưa dần. Nói chính xác là, trên đường lúc này, chỉ có mình nó. Nó kéo dây kéo áo khoác lên kín cả cổ, hai tay đút vào túi áo khoác, giữ cho cơ thể kín mít nhất có thể để tránh cái lạnh với nhiệt độ âm này, vừa đi vừa nhảy chân sáo để làm nóng người. Mỗi lần thở là lại phả ra một làn hơi trắng đục làm mờ cả mắt. Cuống họng khô khốc, muốn nguyền rủa chuyện quái quỉ gì đang xảy đến với mình cũng không thể. Trước mặt nó lúc này là một cái cua quẹo. Qua khỏi cái cua này sẽ là một cái công viên nhỏ. Chiều chiều, đến giờ tan học là lũ trẻ lại tập trung lại đây chơi đùa những trò của con nít. Nó thích nhìn cái cảnh vô tư của lũ trẻ nên mỗi lần đi ngang đều ngoáy nhìn vào. Dần thành thói quen. Nó bước… Bước… Bước… Công viên hiện