[Long-fic 2min] Trộm [2]


Đêm thứ hai

- Ngươi… ngươi không phải bị mù sao?

- Ừ, ta bị mù. – Cậu nhìn hắn, cười hồn nhiên khiến hắn phát điên.

- Sao… sao…

- Suỵt! – Cậu đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ. – Ngươi nói lớn quá! Bị nghe thấy bây giờ.

Cậu ngồi nép vào thân cây, vỗ vỗ tay xuống chỗ trống bên cạnh trên cành cây cậu đang ngồi.

- Qua đây! Đứng xa như vậy nói chuyện ta không quen.

Giọng cậu vẫn nhè nhẹ, đều đều như thế. Người hắn nhũng ra. Hắn sung sướng. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ được mỹ nhân mời gọi như thế. Hắn ngập ngừng một lúc rồi cũng bay sang.

Vừa đáp xuống, cậu chìa tay trước mặt hắn, cười vô tư.

- Tiền!

- Gì?

- Ta nói rồi! Sắc đẹp của ta để ngươi ngắm miễn phí hả?

- Nè tiểu tử, ngươi có thấy ai đi ăn trộm mà phải trả tiền cho chủ nhà chưa?

- Ngươi là trộm?

- Bộ không giống hả?

- Giống.

- Thế sao còn hỏi?

- Vậy ngươi ăn trộm được gì chưa?

- À… - Hắn bắt đầu lúng túng, xấu hổ, nhục nhã. – Mà kệ ta đi! Ngươi nói ngươi bị mù mà, sao lại…

Cậu quay đi, trên môi phảng phất một nụ cười buồn.

- Giả mù đấy!

Hắn lặng đi một lúc. Chính là ánh mắt này, ánh mất buồn hắn vẫn thường nhìn thấy những đêm trước. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cậu.

- Sao ngươi phải giả mù?

Cậu nhìn hắn rồi tựa lưng vào thân cây, thở dài.

- Phụ thân bắt ta thành thân.

- Hả?

“Vậy mà làm ra ra vẻ nghiêm trọng lắm. Mà việc gì mình phải lo cho y nhỉ?”

- Thành thân thì liên quan gì đến giả mù?

- Ngươi bị đần hả? Tại ta không muốn thành thân nên mới giả mù chứ sao!

- Ngươi nói ai đần hả? – Hắn nhíu đôi chân mày tỏ vẻ khó chịu.

- Ta nói ta đấy!

“Tên này! Ăn nói kiểu gì vậy? Thiệt tình không đỡ nổi!”

- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

- 18.

- Lấy vợ được rồi.

- Ừ.

- Thế tại sao…?

- Thật ra nếu là mỹ nữ ta không phản đối. Đằng này, ngươi nghĩ xem, một mỹ nam như ta lẽ nào lại lấy một con heo nọc về làm vợ?

- Hả? Heo nọc???

- Lần đầu đi xem mắt ta quyết định bị mù luôn!

- Sao mù được?

- Thì chỉ cần bỏ ra vài đồng bạc là tên đại phu phán ta bị mù liền chứ gì!

- Trông ngươi cao quý vậy mà cư xử khiếm nhã quá!

- Thế ngươi nhã nhặn ghê nhỉ?

- Ta là ăn trộm phải khác.

- Xì, mà thôi, nãy giờ đánh trống lãng đủ rồi! Đưa tiền đây!

- Hơ, bộ ngươi túng tiền đến mức phải đi xin một tên ăn trộm như ta hả?

Đụng chạm tự ái, mặt cậu đỏ lên, hai má phụng phịu. Hắn thích thế.

- Thôi được rồi, không trả tiền cũng được, nhưng phí ta vẫn phải lấy.

Vẻ mặt bất lực của cậu làm hắn thích thú. Hắn vươn người tới, dí sát mặt vào mặt cậu, dùng ngón trỏ nâng cằm cậu lên, dán con mắt gian xảo vào từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt cậu.

- Thế… ngươi muốn ta làm gì cho ngươi nào?

Cậu thừa sức nhận ra cái giọng đểu cáng đặc sệt trong câu nói của hắn. Cậu bối rối quay mặt đi, đẩy nhẹ tay hắn ra mà lí nhí giọng:

- Ta muốn… ngươi làm bạn ta…

Hắn thoáng chút bất ngờ. Một thiếu gia con nhà quan lại muốn làm bạn với một tên ăn trộm? Nhìn cái vẻ bối rối của cậu, hắn như hiểu ra một điều gì đó.

- Ngươi… không có bạn sao?

Cậu vẫn giữ ánh mắt nhìn xuống, cười nhạt.

- Ta bị mù mà!

- Thế trước khi “bị mù”?

- Ta chỉ được phép giao du với bọn con nhà quyền quý thôi! Mà bọn chúng nói chuyện chả có tí chất xám, ta chẳng ưa. Tối ngày toàn bàn chuyện ăn chơi gái gú. Nhàm!

- Vậy làm bạn với ta có khác gì đâu!

- Khác chứ! – Cậu ngẩng mặt lên. – Ngươi là ăn trộm tất nhiên khác giới thượng lưu bọn ta rồi!

“Đang đâm ta đấy à? Ngươi mà không đang buồn ta đã cho một trận rồi! Láo thật!”. Hắn cố kiềm chế cơn giận trước sự sỉ nhục xéo của thiếu gia nhà họ Lee. Cậu chẳng mảy may để ý đến thái độ của hắn, vẫn tiếp tục:

- Này nhé, ngươi đi ăn trộm chứng tỏ nhà ngươi nghèo, mà nghèo thì làm gì có tiền đi lầu xanh. Đỡ được chuyện ăn nhậu gái gú.

“Đủ rồi đấy! Thử nói tiếp xem!”. Hắn tức điên lên rồi.

- Với lại, ngươi lăn lộn giang hồ chắc biết nhiều chuyện thú vị lắm! Ta ở trong này chẳng biết gì cả… - Giọng cậu nhẹ đi. Cậu cười, nụ cười cũng nhẹ bẫng.

Hắn không giận nữa, đột nhiên thấy thương cho con chim non trong lồng son này.

- Được rồi, ta sẽ làm bạn của ngươi. – Hắn cười. Đây có lẽ là một nụ cười khá hiền đối với một tên ăn trộm như hắn.

- Vậy nhé! – Cậu mừng rỡ. – À mà quên, ngươi đâu có từ chối được. – Cậu cười đắc ý.

“Tên này! Tự cao quá! Nhưng không sao, vẫn còn con nít lắm!”. Nhìn cậu cười vui như vậy, hắn thấy lòng mình cũng vui theo. Cậu quay sang nhìn hắn, nhìn thật kỹ vào mắt hắn khiến hắn bối rối.

- Nhìn gì?

- Mắt ngươi to thật đấy! Trông cứ như mắt ếch. – Nói rồi cậu lại cười khúc khích.

- Ngươi đang khen hay đang chê vậy?

- Hì, ngươi tên gì?

- Choi… Ê mà khoan đã! Ta đâu ngu gì nói tên cho ngươi biết. Đằng nào ta cũng là ăn trộm, lỡ hôm nào ngươi hứng lên đi tố cáo ta rồi sao?

- Đồ ngu! Nếu muốn ta đã la lên từ nãy giờ rồi, đâu rảnh ngồi đây tiếp chuyện ngươi!

- Bộ nhìn mặt ta ngu lắm hả?

- Có thấy mặt đâu mà biết! Mệt quá! Tên gì nói lẹ coi!

- Minho.

- Choi Minho?

- Ừ.

- Ta sẽ nhớ cái tên này. – Cậu cười bẻn lẻn.

- Nhớ làm gì?

- Vì ngươi là bạn ta.

Hắn nhìn cậu cười. Nụ cười ấy sao đẹp đến thế? Trong một khắc, hắn thấy lòng mình có chút dao động.

- Ta nói tên rồi, giờ tới ngươi đó!

- Không phải ngươi biết rồi sao?

- Sao ngươi biết ta biết?

- Thiếu gia nhà họ Lee mà, cả làng SM này ai chả biết! – Cậu hất mặt lên đầy kiêu hãnh.

Trăng tròn vành vạnh, gió từng cơn lùa qua kẽ lá nghe xào xạc. Ánh trăng soi rõ bóng hai con người ngồi bên nhau trên nhánh cây định mệnh.

- Trăng đẹp thật! Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi cũng là vào một đêm trăng tròn như thế này…

- Người ta dưới ánh trăng thường uống trà đàm đạo, còn ngươi vừa được ngắm trăng, vừa được ngắm mỹ nhân, khung cảnh đẹp thế cả đời người mấy ai được thấy, ngươi may mắn quá rồi còn gì!

Hắn nhìn cậu. Đột nhiên thấy mấy lời này sao nghe mắc ói quá! Nhưng rồi hắn cũng lơ đi, có lẽ cũng đã dần quen với cách nói tự tôn này rồi.

- Ta chỉ thích vừa ngắm trăng vừa nghe thổi sáo thôi!

- Hửm?

- Có cảm giác thi vị.

- Ngươi mà cũng có mấy cái thú vui tao nhã như thế à?

- Ừ, ta đâu có như ngươi. Bề ngoài sang trọng miệng phun ra toàn mấy lời thô thiển.

- Gì chứ? Ta dù gì cũng đường đường là một thiếu gia chứ bộ! Có ngon mai đến nữa đi! Ta thổi sáo cho nghe!

- Là ngươi tự nói đấy nhé! Không phải ta ép đâu à!

Miệng nói thế thôi chứ trong lòng hắn vui sướng đến hồn phách lên mây luôn ấy chứ! Mỹ nhân tuy không dịu dàng như hắn vẫn tưởng nhưng sao tình cảm hắn dành cho y bấy lâu nay vẫn không một chút suy giảm, ngược lại còn thấy ngỗ ngáo thế này cũng có chút thú vị. Hắn bắt đầu sốt ruột, trông chờ cho đến tối mai.



Đèn trong nhà bỗng sáng, hắt một vệt dài ra nền đất ẩm sương đêm nơi hậu viên.

- Kibum lại ra rồi. Ta phải vào trong đây. Ngày mai ngươi phải đến đấy nhé! – Ánh mắt cậu có chút gì đó lưu luyến, nếu hắn không lầm thì hình như còn có một chút cầu khẩn.

Hắn mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng với cậu rồi lánh vào những tán cây. Cậu theo bước tên hầu vào nhà như những đêm trước, nhưng lần này cậu đã quay lại, nhìn hắn, và mỉm cười.

“Ngày mai ngươi phải đến đấy nhé!”. Ánh mắt đi kèm câu nói đó trong khoảnh khắc đã khiến tim hắn quặn thắt lại. Đó chẳng phải là lo sợ sao? Giống như là… trẻ con sợ bị cha mẹ bỏ rơi vậy. Cậu cần hắn đến vậy sao? Cậu… thật sự cô đơn đến vậy sao?

[To be continued...]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]

[One-shot MinRen] Biển Busan