[Two-shot LJong] Lover for rent [1.2]

.:Shot 1:.
- Part 2 -

Đúng như đã hẹn, sáng hôm sau, chủ nhật, đúng tám giờ sáng Sung Jong đã có mặt trước cửa nhà Myung Soo.

Sau khi nghe tiếng chuông, khoảng mười lăm phút sau Myung Soo mới nhếch nhác ra mở cửa. Đầu tóc thì vẫn còn rối bù, quần áo xộc xệch, mắt nhắm mắt mở. Vừa mở cửa, nhìn thấy Sung Jong, cậu mơ màng hỏi.

- Cậu là ai?

Đoán chắc Myung Soo chẳng thể nhận ra mình trong hình dạng một đứa con trai thế này, Sung Jong lập tức moi bộ tóc giả hôm qua ra đội lên đầu.

- Lee Sung Jong từ văn phòng thuê mướn người yêu Mọi Thời Đại.

Lúc này Myung Soo mới tỉnh ngủ hẳn. Cậu thật không ngờ, hình dạng con trai của Sung Jong cũng chẳng men lì hơn chút nào.

- Cậu ngồi đợi chút. Tôi vệ sinh cá nhân đã.

Sung Jong nghe lời, ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng khách đợi, bất quá chỉ giở bản kế hoạch mà đêm qua mình thức đến hai giờ sáng để làm ra xem lại. Myung Soo sau khi chải chuốt đẹp đẽ, liền xuống bếp pha trà mời khách.

Xong xuôi màn chào hỏi, Sung Jong ngay lập tức vào đề.

- Bữa nay tôi đến đây để bàn kế hoạch tác chiến, nên mong anh hợp tác cung cấp những thông tin cần thiết.

Nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc của Sung Jong, Myung Soo lại bất giác phụt cười.

- Anh cười cái gì?

- Cậu nói chuyện như mấy ông thanh tra ấy! Tôi là tội phạm tình nghi hay gì à?

- Thế anh muốn tôi phải nói chuyện với thái độ thế nào?

- Cậu thật sự có thể diễn đúng như tôi mong muốn sao?

- Có thể. Tôi được huấn luyện đặc biệt đến ba năm đấy.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Sung Jong, con sói già Myung Soo thật không tránh khỏi muốn trêu cậu nhóc một trận.

- Tôi thích mẫu người yếu đuối một chút, nũng nịu một chút...

Myung Soo nhắm mắt làm ra vẻ tưởng tượng. Miệng nói thế chứ trong bụng vẫn đinh ninh “thanh niên nghiêm túc” Lee Sung Jong đây sẽ không đời nào chịu bày ra bộ mặt đó.

Sung Jong không có vẻ sẽ từ chối, nhưng vẫn có chút dè dặt.

- Anh không ngại việc tôi là con trai, làm mấy trò đó sẽ có chút tởm tởm sao? Nếu anh nói sớm, có lẽ tôi đã ăn vận...

- Không sao không sao. Nếu ngại tôi đã không thuê cậu rồi.

Sung Jong khẽ mím môi rồi bắt đầu vở diễn. Nó đứng dậy bước qua chỗ Myung Soo. Cảm nhận có sự xê dịch, Myung Soo lập tức mở to đôi mắt nãy giờ vẫn nhắm nghiền trên khuôn mặt kênh kênh đáng ghét. Khi thị lực đã điều tiết được bình thường, Myung Soo đã thấy Sung Jong đang ngã ngớn trong lòng mình, bàn tay di di trên ngực áo.

- Myung Soo oppa, anh kỳ ghê nha! Còn bắt người ta phải làm trò này mới chịu làm việc nghiêm túc nữa~

Sung Jong chớp đôi mắt to tròn long lanh của mình, đôi môi dẫu lên làm ra vẻ giận dỗi. Myung Soo chợt thấy sóng lưng lạnh buốt. Nếu là cậu trước đây, ắt hẳn cậu đã cho thằng con trai này một cước dính vách rồi.

Phải, Sung Jong rõ ràng là một thằng con trai. Là một thằng CON TRAI đó! Vậy tại sao cậu còn chẳng những không thấy ghê tởm, mà ngược lại còn có chút động lòng thế này???

Cha mẹ ơi! Con muốn ôm em ấy! Con muốn ôm em ấy!

Đôi tay Myung Soo run run, vừa vòng qua người Sung Jong, chưa kịp chạm đến cái thân thể tong teo ấy thì đã may mắn được chút lý trí còn sót lại giật ra.

Không được! Mày đang muốn trêu người ta mà! Chưa vào trận mà đã thua thảm thế này coi sao được!

Mồ hôi Myung Soo túa đẫm trán. Cậu cố hắng giọng một tiếng để lấy lại chút bình tĩnh.

- À... Ờ... không phải, không phải thế này. Ý tôi là, mẫu người dịu dàng, có chút e thẹn...

Sung Jong lập tức hiểu ý. So ra thì thể hiện cá tính này tương đối dễ hơn mấy cái động tác nũng nịu của bọn con gái mà nó vốn ghét cay ghét đắng đó. Nó nhanh chóng bỏ Myung Soo ra, trở về chỗ ngồi. Đôi chân khép lại, toàn thân khẽ co lại, khuôn mặt cúi thấp, đôi má hơi ửng đỏ.

- Xin lỗi, em đã không hiểu ý anh...

Giọng nói nhẹ nhàng có chút bối rối. Phải, chính là hình ảnh này! Chính hình ảnh này đã khiến trái tim Myung Soo chệch nhịp ngay từ cái nhìn đầu tiên. Myung Soo ngày càng thêm hưng phấn. Cậu thật sự tò mò muốn biết, Lee Sung Jong thần thông quản đại này còn có thể bộc lộ bao nhiêu bộ mặt nữa.

- A, không phải thế này. Tôi muốn...

...


Sau hơn một tiếng đồng hồ theo lời miêu tả của Myung Soo diễn đi diễn lại hơn chục mẫu con gái mà vẫn chưa thể vào vấn đế chính, Sung Jong bắt đầu phát điên.

BỘP!

Sung Jong đập mạnh đống tài liệu trên tay xuống bàn, đôi mắt nhìn Myung Soo long lên lòng sọc.

- Anh đang giỡn mặt với tôi đó hả?

Myung Soo nghe từng chữ nghiến qua kẽ răng thế này mới giật mình nhận ra mình đùa hơi lố.

- X-Xin lỗi...

Sung Jong cố nén cục tức xuống, nghĩ lại dẫu sao Myung Soo vẫn là khách hàng, không nên manh động, mới từ từ ngồi lại vào ghế, hít thở một hơi dài để hạ hỏa. Để tiết kiệm thời gian, không để Myung Soo nói thêm lời nào, nó bắt đầu chuỗi câu hỏi phỏng vấn của mình.

- Anh quen Jiae được bao lâu rồi?

- Một tháng.

- Ai tỏ tình trước?

- Tôi.

- Cô ấy có từng nói thích anh chưa?

- Chưa.

- Cô ấy có biểu hiện gì gọi là tình cảm với anh không?

- Ừm... hình như không.

- Thế làm thế nào anh dám khẳng định hai người đang quen nhau?

- Lúc tôi ngỏ lời muốn quen, cô ấy đã đồng ý.

- Vậy thôi sao?

- Ừ.

- Trước khi quen nhau tình trạng hai người thế nào?

- Tôi thì không khác mấy, ngày ngày đi học vẫn được gái theo bầy bầy. Còn Jiae trước kia nhiều kẻ bám đuôi lắm. Sau khi quen tôi thì hết rồi.

Sung Jong dừng lại, khẽ chau mày.

- Sao? Sao vậy? Có vấn đề gì à?

- Tôi không dám kết luận vội. Trước mắt cần tiếp xúc với Jiae để nắm bắt trước đã.

- Haha, không được đâu. Tôi ở bên cạnh Jiae suốt mà còn không hiểu cô ấy, cậu làm sao có thể chứ!

- Tôi có chuyên môn hơn anh.

Sung Jong lườm Myung Soo một phát rồi lôi từ trong túi ra một quyển sổ khá to.

- Đây là những nghiên cứu tôi tích góp trong suốt ba năm huấn luyện. Vấn đề của anh cũng có chuyên mục riêng đấy. Trường hợp như Jiae... để xem nào... Có ba hướng chính: thứ nhất là do cô ấy thuộc tuýp người trầm tính, vì vẫn chưa tin tưởng anh nên mới chưa mở lòng. Tôi thấy trường hợp này có khả năng nhất đấy. Nhìn anh ai có thể tin tưởng cho nổi.

- Ha ha, không sao không sao. Nếu thật là vậy, tôi sẽ cho cô ấy thấy tấm chân tình của mình thế nào. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Không phải lo. Còn thứ hai?

- Thứ hai, cô ấy không bộc lộ tình cảm, nhưng thật tâm rất yêu anh, thậm chí có tính chiếm hữu rất cao. Khi gặp điều kiện thuận lợi, tính chiếm hữu này sẽ bộc phát và dễ dẫn đến những hậu quả khôn lường. Nói cách khác, cô ấy có khả năng là một y-

Nói đến đây, đôi mắt Sung Jong chợt dại đi.

- Một gì?

- Nếu... nếu cô ấy thật sự là một yandere... thì... tôi chết chắc rồi...

Những chữ cuối gần như chỉ là hơi thở thều thào. Chỉ nhìn bộ dạng này có thể thấy rõ, Sung Jong, cậu nhóc đang run sợ.

- Myung Soo, tôi không muốn phải sinh nghề tử nghiệp trước lễ trưởng thành đâu. Anh là khách hàng đầu tiên của tôi, nếu thật sự có chuyện gì, anh... anh nhất định phải bảo vệ tôi nha!

Sung Jong nắm lấy tay áo Myung Soo giật nhẹ, giương đôi mắt long lanh đã ngấn nước nhìn cậu. Eo ôi, với cái ánh mắt này thôi, có chết Myung Soo cậu cũng hạ quyết tâm bảo vệ con người này a.

- Được rồi, nếu có chuyện gì thì cậu cứ nhắn tin cho tôi, tôi sẽ...

...



Và thế là, hai người cứ tập trung lập kế hoạch tác chiến, tập trung đến nỗi, Sung Jong đã quên mất việc đề cập đến khả năng thứ ba.










Những ngày sau đó, Sung Jong vẫn tiếp tục bám lấy Myung Soo. Sáng nào cũng đến đón Myung Soo đi học, đưa đến tận trường rồi còn tận tay đưa cho hộp cơm trưa tự làm. Ai da~ Người ngoài nhìn vào ai cũng phải nghĩ đây mới thật sự là người yêu của Myung Soo a. Còn về phần anh chàng hot boy của chúng ta, thời gian qua có bạn gái mà chẳng khác nào FA, nay lại được quan tâm chu đáo như vậy, trong người lúc nào cũng có cảm giác lâng lâng, suýt chút nữa đã không còn nhớ đây chỉ là giả vờ, chỉ là hợp đồng mà thôi.

Ngày qua ngày như thế, mọi chuyện cuối cùng cũng có chút tiến triển khi cả trường bắt đầu có lời ra tiếng vào. Trong những chuyến buýt về cùng nhau, ánh mắt Jiae cuối cùng cũng có chút dao động. Cô bắt đầu chú ý đến cặp đôi nhắng nhít ngày nào cũng về chung với mình này. Sung Jong là người rất nhạy cảm, chỉ một cái liếc mắt nhanh như chớp cũng có thể khiến nó giật thót nhận ra. Điều này khiến nó vừa mừng vừa sợ. Có phản ứng rồi, cuối cùng cũng có phản ứng rồi. Nhưng tiếp theo, đối phương sẽ làm gì đây? Thời gian qua, mỗi lần về chung nó đều cố gắng bắt chuyện với Jiae để dò hỏi, nhưng mọi cố gắng đều vô dụng khi Jiae chẳng để lộ một chút cảm xúc nào ngoài những câu trả lời gọn lỏn, không thân thiện mà cũng chả có chút hàm ý hay ác ý. Mọi việc... dần trở nên căng thẳng.


Chiếc xe buýt chầm chậm lăn bánh qua con đường rộng thênh thang, ít phút nữa sẽ dừng ở trạm trung học T. Ít phút nữa, Myung Soo sẽ tan học.

Sung Jong ngồi trên xe buýt, chống cằm lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Bất chợt nó giật thót khi vừa thoáng nhìn thấy một bóng dáng hết sức quen thuộc lướt qua trên vỉa hè.

- Không thể nào!

Chỉ kịp thốt lên như thế, nó lập tức xuống trạm kế rồi co giò chạy thục mạng.

Người nó vừa thấy, rõ ràng là Jiae. Nơi cô hướng tới, rõ ràng là trường nữ sinh S, nơi Sung Jong đã nói dối là trường của nó. Cho dù điểm đến có phải là trường nữ sinh S hay không, cho dù người Jiae tìm có phải là nó hay không, nó vẫn có dự cảm mình phải có mặt tại cổng trường ngay giờ tan học.

Vòng qua phía sau trường chạy đến cổng trước, quả không ngoài dự đoán, Jiae đã đứng chờ sẵn ở cổng. Nó vội nấp vào một góc khuất, chờ đến chuông tan học sẽ trà trộn vào đám nữ sinh, nhân tiện chảy chuốt lại ngoại hình xốc xếch do vừa vận động quá nhiều.

Nhịp tim nó lúc này đập nhanh hơn bao giờ hết, cảm giác chẳng khác nào đang bị truy sát. Cô ta đến đây làm gì? Cuối cùng đã hành động rồi sao? Có nên báo cho Myung Soo biết hay không?

Không được! Còn chưa chắc là Jiae đang tìm nó, có thể là đến tìm một người bạn nào đó. Nếu gọi cho Myung Soo lúc này chẳng khác nào bứt dây động rừng. Chốc nữa cứ thản nhiên bước ra, gặp thì đến chào hỏi, nếu cô ta có ý giữ lại thì hãy báo động vẫn còn kịp.

Nghĩ thế, nó hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, chờ khi chuông reng, lập tức hùa theo dòng người mà ra khỏi cổng.

- A, Jiae, cậu ở đây làm gì vậy? Myung Soo đâu?

- Tớ tìm cậu.

Thôi xong cmnr! Nó tưởng chừng như... mình tắt thở rồi.



Sung Jong theo Jiae đến một quán cà phê nhỏ gần đó, tâm trạng vô cùng phức tạp nhưng vẫn phải gượng cười để che giấu. Vừa ngồi xuống ghế, Sung Jong đã nhanh chóng luồn tay vào túi bấm tin nhắn gửi cho Myung Soo.

- Chuyện chúng ta gặp nhau hôm nay, mong cậu đừng nói cho Myung Soo biết.

Chỉ một câu nói này của Jiae, tin nhắn kia đã vì một phút hoảng loạn của Sung Jong mà bị bấm hủy. Bất quá nó cho rằng, nhân viên hạng S được huấn luyện đặc biệt ba năm, một chút chuyện cỏn con này mà phải cầu cứu chính khách hàng của mình, như vậy có còn gọi là chuyên nghiệp hay không?

Lấy lại bình tĩnh, tập trung cao độ, Sung Jong cuối cùng cũng an toàn trải qua cuộc “đàm phán” căng thẳng đến đau tim này. Chỉ là kết quả không hề như mong đợi. Cái khả năng thứ ba mà Sung Jong không đủ tàn nhẫn để nói ra trước mặt Myung Soo.






Hôm sau đó, Myung Soo nhận được lời đề nghị chia tay từ Jiae.

.:End shot 1:.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]

[One-shot MinRen] Biển Busan