[Short fic][LJong] Let's be together! [1]

- Other title: Hôn thê
- Author: Gin Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
- Pairing: MyungJong
- Rating: K
- Category: general
- Disclaimer: Tôi chỉ sở hữu cốt truyện.
- Status: Ongoing
- Summary (lừa tình):
Cry together.
Smile together.
Be together, for the rest of our lives.

Note:
Nội dung fic được lấy ý tưởng từ anime Kyou kara Maou!
Cảm hứng fic được lấy từ bài hát Together (Grow OST) của Infinite.






.:Chap 1:.

- Myung Soo, đây là “hôn thê” của con.

Đây là một mở đầu quen thuộc của một câu chuyện quen thuộc.

- Nhưng mẹ, đây là con trai mà.







Kim Myung Soo lớn lên ở Mỹ. Năm hai mươi tuổi, hắn được đưa về Hàn tiếp tục học đại học. Nguyên nhân chính của sự thay đổi này chính là:

“Sung Jong đã bắt đầu vào đại học rồi. Hai đứa có thể tính đến chuyện hôn sự được rồi.”

Mẹ hắn đã nói như vậy. Phải, hắn được đưa về Hàn để lấy “vợ”.

Mười chín năm trước, khi mẹ Sung Jong bắt đầu mang thai, đã có một lời hứa với mẹ Myung Soo rằng, hai người nhất định trở thành thông gia. Khi ấy, cả hai đều chưa biết giới tính của đứa trẻ vẫn chưa mang hình hài đó.

Mà, chuyện này cũng không có gì lạ. Ngược lại, còn xuất hiện khá nhiều trong các bộ truyện tranh về tình yêu giữa các chàng trai. Thông thường, khởi đầu thế này bao giờ kết quả cũng là “happy ending”.

Câu chuyện này cũng không ngoại lệ. Nếu có khác, chỉ là khác con đường mà hai nhân vật chính phải trải qua trước khi đi đến cái đích định sẵn mà thôi.

Quay lại vấn đề cũ. Cha Myung Soo vì công việc nên phải ở lại Mỹ. Lần này chỉ có hai mẹ con họ trở về Hàn. Nhà họ Lee, thông gia của họ, cũng rất rộng lượng, sẵn sàng bao ăn bao ở vô thời hạn. Nói là tình nghĩa bạn bè lâu năm, chẳng qua đều là mưu đồ của hai bà mẹ mong gạo sớm nấu thành cơm.

- Sung Jong, cậu không thấy chuyện này kỳ quái sao?

Myung Soo thở dài, quăng người lên chiếc giường êm ái. Ngồi máy bay cả một quãng đường dài thật sự rất mệt mỏi.

- Kỳ quái chỗ nào ạ?

Sung Jong từ tốn đáp lại, tay vẫn từ tốn xếp quần áo bỏ vào tủ.

- Chúng ta rõ ràng đều là con trai, sao có thể nói cưới là cưới? Hơn nữa, chúng ta còn chẳng biết gì về nhau, hôm nay mới gặp lần đầu… Ê ê ê nè! Cậu đang làm cái gì vậy???

Myung Soo vừa quay sang thì đã phải hốt hoảng ngồi bật dậy khi nhìn thấy cái va li quần áo của mình bị mở tung, trên tay Sung Jong còn cầm chiếc quần lót hắn vừa mới mua.

- Em xếp đồ vào tủ cho anh.

Sung Jong giương cặp mắt to tròn ngây thơ thản nhiên đáp lại khiến Myung Soo nghẹn họng. Phải mất một lúc sau, hắn mới lấy lại bình tĩnh.

- À… không cần đâu. Để tôi tự làm được rồi. – Myung Soo cố rặng ra một nụ cười miễn cưỡng.

Sung Jong ngước nhìn Myung Soo, rồi lại nhìn vào chiếc quần lót trên tay mình. Cứ như vậy lặp đi lặp lại đúng ba lần, ánh mắt Sung Jong bắt đầu lộ vẻ bối rối.

- Anh… không thích người khác động vào đồ mình ạ?

“Tất nhiên rồi!” Lòng nghĩ thế nhưng miệng tuyệt đối không thể nói thế. Lần đầu gặp, chưa rõ đối phương là người như nào, hơn nữa còn đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, không thể để có xích mích.

- À… ờ… cũng không hẳn. Chỉ là tôi tự lập quen rồi, cho nên…

Câu này đương nhiên là nói dối, nhưng quả thật không có cách nào nói giảm nói tránh hơn nữa.

- Em hiểu rồi.

Sung Jong gật đầu ngoan ngoãn, gấp nốt chiếc quần lót cho vào tủ rồi đứng dậy.

- Vậy em xin phép ra ngoài.

Sung Jong cúi đầu nói, rồi rời khỏi phòng.

Myung Soo bất giác cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Cách Sung Jong hành xử, hình như có chút giống mấy người hầu trong mấy phim hồi xưa. Cậu nhóc này, rốt cuộc là người như nào vậy?



Sau một hồi vật lộn với đống quần áo, Myung Soo mỉm cười với chiến tích của mình: mớ quần áo bị nhồi nhét vào tủ như đống rác. Vừa đóng tủ lại thì ngoài cửa phòng cũng vừa vặn vang lên tiếng gõ.

- Myung Soo hyung, nước nóng đã chuẩn bị rồi. Anh tắm rồi xuống ăn cơm.

Quả thật là rất giống người hầu. Myung Soo bắt đầu cảm giác mình giống thiếu gia rồi.



Sau khi tắm rửa sảng khoái, Myung Soo bắt đầu ngồi vào bàn cơm địa ngục. Phải, nó là một bữa cơm địa ngục.

Hai bà mẹ cứ không ngừng bàn nhau chuyện cưới hỏi, còn tính luôn đến cả chuyện xin con nuôi cho hai đứa. Myung Soo mấy lần chen vào, gợi ý hủy hôn, nhưng lần nào cũng bị đá văng ra khỏi cuộc đàm đạo của hai người phụ nữ. Ức nhất là cái người cùng chung hoạn nạn với mình, Lee Sung Jong, dường như chả có ý phản đối hay thậm chí một chút phản ứng, cứ im lặng ăn đến hết bữa cơm. Thỉnh thoảng chỉ quay sang gắp đồ ăn cho Myung Soo hay ngỏ ý giúp hắn xúc thêm cơm. Hắn trong bụng ngàn lần nói không ổn, nhưng chỉ cố gắng suy nghĩ lạc quan một chút. Hiếu khách, chỉ là thái độ hiếu khách thôi.

Cơm nước xong xuôi, Myung Soo trở về phòng, lôi con laptop ra lướt web. Tầm một tiếng sau, cửa phòng mở ra. Myung Soo trợn tròn mắt nhìn Sung Jong thản nhiên vừa lau tóc vừa đi vào. Cảm thấy có điềm chẳng lành, hắn khẽ đánh ực một cái rồi lên tiếng.

- Cậu… quên gì à?

Sung Jong nghiêng đầu nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu, nhưng cũng ngoan ngoãn đáp lại.

- Dạ không…

Nói rồi, cậu vẫn tiếp tục đi đến cửa sổ treo cái khăn lên. Mắt Myung Soo vẫn dán chặt vào nhất cử nhất động của Sung Jong, cho đến khi cậu tiến tới mở tủ quần áo.

- A này, khoan đã!

Myung Soo vừa la lên, cũng là lúc cánh cửa tủ mở ra. Một nùi quần áo cứ thay phiên nhau đổ ập vào người Sung Jong khiến cậu cảm tưởng như trời sập. Đợi mọi thứ yên ắng, cậu mới từ từ mở mắt ra, chậm rãi nhận thức tình hình.

Myung Soo lúc này thật chỉ muốn tìm cái hố chui xuống cho xong.

- Myung Soo hyung.

- Hả?

- Em xếp đồ cho anh nhé.

Đứng trước nét mặt dịu dàng này của Sung Jong, người bình thường nhất định sẽ động lòng. Thế nhưng, Myung Soo cậu chỉ càng ngày càng cảm thấy tên nhóc này rất cổ quái. Thích hầu hạ người khác tới vậy sao???

Sau đó, không tìm được lý do để từ chối, Myung Soo đành để mặc Sung Jong muốn làm gì thì làm. Hắn ôm laptop, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn về phía người kia. Cái bầu không khí ngượng ngùng này khiến hắn vô cùng khó chịu.

- Sung Jong.

- Vâng?

- Cậu không phản đối chuyện này sao?

- Chuyện gì ạ?

- Thì chuyện hứa hôn nè.

- Dạ không.

- Hả?

- Em từ trước đến giờ đều nghe theo lời mẹ.

- Hả?

Thời này vẫn còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy sao? Myung Soo trong lòng không ngừng than trời. Mới khi nãy còn thấy tên này rất kỳ cục, bây giờ lại thấy vô cùng đáng thương.

- Sung Jong.

- Vâng?

- Cậu không có ham muốn gì cho bản thân sao?

- Ý anh là sao ạ?

- Thì như… tự do yêu đương chẳng hạn. Cậu tuy là nhìn có chút nữ tính, nhưng con gái dạo này thích cái kiểu đẹp này lắm. Vào đại học thể nào cũng có vài em bu theo cho xem. Cậu là con trai, không nên chấp nhận chôn vùi cuộc đời mình với một thằng con trai khác như tôi chứ.

Sung Jong gấp chiếc áo cuối cùng cho vào tủ rồi mới ngẩng mặt nhìn Myung Soo.

- Myung Soo hyung không muốn cưới em sao?

Câu này Myung Soo nghe như sét đánh ngang tai. Rõ ràng từ lúc gặp đến giờ, hắn đã bao lần thể hiện rất rõ thái độ phản đối đối với cuộc hôn nhân này, thế mà tên nhóc này từ đầu đến cuối vẫn không hiểu hay sao? Hắn bắt đầu càng thấy tội nghiệp Sung Jong rồi. Người gì đâu mà ngây thơ thế không biết.

- Nghe nè Sung Jong. Hôn nhân phải dựa trên tình yêu. Tôi và cậu chỉ vừa gặp nhau, còn không biết gì về nhau thì làm sao có thể yêu nhau, chưa kể cả hai đều là con trai nữa.

Sung Jong lại trưng ra bộ mặt ngơ ngác. Myung Soo nhích tới, hai tay vịn lấy vai Sung Jong, chân thành nói.

- Cậu yên tâm. Tôi sẽ tìm cách hủy hôn. Rồi cậu sẽ được tự do.

Sung Jong cúi mặt, không nói lời nào. Được một lúc thì cậu đứng dậy, bước đến tủ quần áo, mở ngăn còn lại lấy ra một bộ quần áo treo lên. Nhìn hành động này, tim Myung Soo cứ không ngừng đập dồn dập. Không lẽ… không lẽ…

Chút hy vọng cuối cùng vụt tắt.

Sung Jong leo lên giường, nằm xuống cạnh Myung Soo, đắp chăn. Cậu chưa kịp nhắm mắt, Myung Soo đã lên tiếng, hy vọng tìm thấy chút ánh sáng cuối con đường.

- À… này, không phải cậu nên về phòng của mình sao?

- Đây là… phòng của chúng ta mà.

Myung Soo từ ngay hôm nay, cảm tưởng như đời trai của mình chết đi một nửa.





















- Myung Soo hyung, dậy đi.

Sung Jong lay nhẹ người vị hôn phu của mình. Myung Soo mơ màng mở mắt, vừa nhìn thấy Sung Jong đã ngay lập tức ngồi bật dậy, giở chăn nhìn xuống.

“May quá! Tối qua không có chuyện gì.”

Vừa nghĩ đến đó, Myung Soo thật muốn đấm cho bản thân mấy phát. Cái gì mà suy nghĩ như trinh tiết đang bị đe dọa vậy???

- Bữa sáng sẵn sàng rồi. Anh chuẩn bị xong thì xuống nha. Em xuống trước.

Myung Soo ậm ờ trả lời. Sung Jong ra khỏi phòng, hắn ngước nhìn trần nhà thở dài.

Hôm nay sẽ bắt đầu cuộc sống đại học ở đây.













Khi nãy hắn nói thiếu.

Hôm nay sẽ bắt đầu cuộc sống đại học ở đây… cùng “hôn thê” của mình.

Phải, hắn chính là cùng Sung Jong theo học một trường đại học. Sau này tương lai sẽ là thấy nhau 24/24.



Myung Soo rất điển trai. Là vẻ đẹp lạnh lùng vạn người mê. Ngày đầu tiên đến trường đã thu hút sự chú ý của không ít các nữ sinh. Hắn cuối cùng cũng được gần hơi gái, cuối cùng cũng lấy lại cảm giác làm một thằng con trai bình thường.

Nhưng, hạnh phúc ngắn ngủi lắm.

Giờ nghỉ trưa, kế hoạch ăn trưa với gái của hắn tan thành mây khói khi Sung Jong đích thân đến lớp đón hắn đi ăn trưa, còn đích thân làm cơm hộp cho hắn. Mặc dù cơm nhà làm ăn ngon hơn hẳn đồ mua ở căn tin, nhưng ngồi ăn với Sung Jong, hắn cảm giác như mỗi đũa cơm đều chấm nước mắt. Thật sự rất căng thẳng.

Hôm qua hắn đã nói rất rõ ràng, nhưng hình như tên nhóc này cố tình không hiểu, vẫn tiếp tục trung thành với vai diễn vợ hiền, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó xử. Cứ cái đà này, mơ ước có một cuộc sống đại học bình thường như bao thằng con trai trưởng thành khác của hắn xem như xếp xó. Bây giờ hắn mỗi giây mỗi phút trôi qua, chỉ độc một ý nghĩ, làm sao để hủy hôn.

- Sung Jong.

- Vâng?

- Cậu nói gì đi.

- Nói gì ạ?

- Ăn cơm cùng nhau mà mạnh ai nấy ăn, không nói gì chán lắm.

- Anh muốn nói về chuyện gì ạ?

- Cậu có chơi game gì không?

- Dạ không.

- Còn thể thao?

- Cũng không ạ.

- Trước giờ có bạn gái chưa?

- Dạ chưa.

Trán Myung Soo bắt đầu rịn mồ hôi. Lần đầu tiên hắn gặp một tên con trai nhàm chán tới như vậy. Suốt mười chín năm qua tên nhóc này đã sống như thế nào vậy?

- Vậy… em có sở thích gì không?

- Chắc là… làm việc nhà ạ.

“Cái đó là sở thích sao?”

Một tên lười nhác điển hình như Myung Soo thật sự không thể tám nhảm xung quanh cái chủ đề “việc nhà”. Vì vậy, cho đến cuối giờ nghỉ trưa, hai bên vẫn không nói với nhau thêm câu nào. Xem ra, dù muốn xem Sung Jong như một đứa bạn cũng không được rồi. Myung Soo nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng, tương lai khổ sở của bản thân rồi.

Dù gì cũng chưa cưới hỏi, hay là nhân lúc còn tự do, tìm một cô bạn gái?

Đúng rồi. Tìm một cô bạn gái, làm người ta có thai, gạo nấu thành cơm, đâu thể không cưới người ta về. Chuyện chẳng phải đơn giản như vậy sao? Tại sao không nghĩ ra từ sớm chứ?

Myung Soo ngẩng mặt nhìn trời xanh. Dù có chút đê tiện, nhưng dù sao vẫn tốt hơn gắn bó cả đời với tên nhóc chán ngắt này.

Cảm thấy ông trời đã mở cho mình một cánh cửa, hắn liền không kiềm được, khóe môi nhếch lên.













Tan học hôm đó, ông trời quả thật có mắt, nhìn thấu tấm lòng của hắn.

Hắn được một nữ sinh hẹn ra nói chuyện riêng. Đương nhiên là tỏ tình.

- Ừm… mình biết mới gặp bạn lần đầu mà đã nói thích thì cũng không phải, chỉ là… nếu được… không biết chúng ta… có thể… thử hẹn hò không?

Myung Soo hắn đương nhiên chỉ chờ có thế, liền rất nhanh đồng ý. Tuy nhiên, chữ “được” vừa rời khỏi miệng, nụ cười hả hê còn chưa tắt, cánh tay hắn đã bị chộp lấy, bên tai còn là cái giọng đều đều rất quen thuộc.

- Myung Soo hyung, anh đã có hôn thê là em rồi mà.

.:End chap 1:.

Nhận xét

  1. lâu quá rồi mới thấy au comeback. nhưng au ko bỏ quên myungjong là tui mừng rồi:)))
    Fic này dễ thương chớt mất, tui bị ấn tượng vs hình tượng tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi của bạn Jong nha^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật ra cảm thấy chap này khá thất bại vì còn nhiều chỗ rất sượng. Đang viết chap 2, hy vọng khá khẩm hơn. Cảm ơn bạn vẫn còn nhớ đến mình. Nhiều khi thấy cái blog này giống như tự viết tự đọc tự thẩm vậy. :'(

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]

[One-shot MinRen] Biển Busan