[One-shot 2Min] Mỹ Cẩu [1/2]

§ Author: Gin Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
§ Disclaimer: Nhân vật được nhắc đến trong truyện không thuộc về tác giả.
§ Fandom: Thôi Mẫn Hạo aka Choi Minho
                  Lý Thái Mẫn aka Lee Taemin
                 Thôi Mẫn Cơ aka Choi Minki (NU’EST Ren)
§ Category: dark, OE
§ Rating: K+
§ Pairing: 2Min
§ Note: Fic liên quan: [Two-shot MinRen] Hướng dương không tìm thấy mặt trời
            Tắt nhạc nền và mở soundtrack để cảm nhận fic. :">

Mỹ Cẩu

.:Part 1:.

Thôi gia ở Thượng Hải là một gia tộc tiếng tăm trong thế giới ngầm. Là nơi được biết đến như một “lò luyện sát thủ”.

Thôi lão gia có hai người con trai. Người con lớn là Thôi Mẫn Hạo, người con thứ là Thôi Mẫn Cơ. Cả hai người này đều được đưa vào “lò” ngay khi vừa tròn năm tuổi.

Thứ nam Thôi Mẫn Cơ mang một cơ thể nhạy cảm, chỉ một chút bụi bẩn bám vào cũng có thể dễ dàng đổ bệnh. Cậu rời khỏi “lò” chỉ sau một năm huấn luyện, được các bậc thầy sát thủ trong “lò” thừa nhận khả năng thiên bẩm và tố chất hơn người. Tuy nhiên, suốt quãng thời gian sinh thành, đôi tay lại chưa từng nhuốm máu. Một sinh vật thuần khiết ở thế giới ngầm. Được biết đến với cái tên “đóa sen trắng của Thôi gia”.

Trưởng nam Thôi Mẫn Hạo lại hoàn toàn đối lập. Hắn là kẻ cuồng sát, nghiện máu tươi, và lấy việc giết người làm trò tiêu khiển.

So với Mẫn Cơ, hắn phải mất hai năm để hoàn thiện mọi kỹ năng. Năm bảy tuổi, ngay khi rời khỏi “lò”, hắn đã xin Thôi lão gia cho phép mình đi chiếm địa bàn.

Chuyện thật hoang đường khi một đứa trẻ bảy tuổi cầm đầu một băng nhóm đi khẳng định chủ quyền trên địa bàn kẻ khác.

Nhưng Thôi Mẫn Hạo đã chứng minh, không gì là không thể.

Năm đó, hắn tắm mình trong máu kẻ khác, vô cùng hả hê. Suốt hai năm trong “lò” chơi với hình nộm, hắn cuối cùng cũng đã được nếm cái vị máu tanh nồng khiến hắn ngây ngất này.

Toàn bộ Lý gia không kẻ nào sống sót. Nhà cháy thành tro, xác chất thành núi, máu đổ thành sông.

Mẫn Hạo, tay cầm khẩu súng vẫn chưa hạ nhiệt, cẩn thận dò xét mọi ngóc ngách bên trong biệt thự lụi tàn của Lý gia.

Trong tiếng lách tách của những đốm lửa còn sót lại, hắn vẫn nghe được hơi thở yếu ớt đâu đó.

Vẫn có người còn sống.

Ánh mắt hắn lóe lên, khóe môi cong thành một nụ cười khoái trá. Đôi tai thính dẫn dắt thân thể nhỏ bé linh hoạt luồn lách qua vật cản, trong phút chốc hắn đã đứng đây, trước mặt một sinh vật đang run rẩy cầu xin sự sống.

Hắn nhếch cười nhìn người nọ đầy khinh bỉ.

- Cẩu tạp chủng.










- Hắn thế nào rồi?

Mẫn Hạo nhướng mắt nhìn về cơ thể đang khó khăn thở từng hơi yếu ớt trên giường bệnh.

- Bị bỏng khá nặng. Trong tình cảnh đó mà vẫn còn sống thì quả là kỳ tích. Người này thật sự có ý chí sống rất cao.

- Tất nhiên. Hắn phải sống để báo thù chứ.

Mẫn Hạo vẫn tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói.

- Nè bác sĩ, ngươi liệu mà trị thương cho hắn. Trong vòng nửa năm ta muốn thấy hắn hoàn toàn lành lặn không một vết trầy xước.

Vị bác sĩ sững người, khẽ vuốt nhanh một giọt mồ hôi lạnh trên trán rồi cúi người kính cẩn.

- Vâng, thưa thiếu gia.










Thôi Mẫn Hạo tâm tính bất thường. Những việc hắn làm không ai có thể hiểu nổi, nhưng cũng không ai có can đảm mở miệng thắc mắc.

Từ lúc đó, hắn vẫn ung dung đi giết người, không một lần bước vào căn phòng đó, cho đến ba tháng sau.

- Thiếu gia.

- Chuyện gì?

- Người cậu mang về ba tháng trước đã hoàn toàn bình phục.

- Người nào?

Hắn hồn nhiên nhìn vị quản gia trước mặt. Hắn, quả nhiên đã quên.

- Là hậu duệ của nhà họ Lý cậu mang về trong lần “chinh phạt” đầu tiên.

- A, nhớ rồi. Dẫn ta đến chỗ hắn.

Mẫn Hạo lộ ra gương mặt đầy háo hức, lon ton chạy theo vị quản gia đến căn phòng đó, căn phòng mà chính hắn đã sắp đặt cho người kia ba tháng trước.






Tâm trạng hắn lúc này có chút khó chịu. Tên đó, có phải là đã hoàn toàn bình phục không vậy? Tại sao thấy hắn mà lại không chào?

Gia nhân xung quanh thấy hắn biến sắc, lập tức mang một cái ghế đệm đến cho hắn ngồi hạ hỏa.

Hắn từ từ ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời người kia. Từ lúc hắn bước vào, y vẫn kiên trì quay lưng về phía hắn.

- Mang hắn lại đây!

Mẫn Hạo lớn giọng, từng chữ phát ra qua kẽ răng đang nghiến chặt.

Đám thuộc hạ lập tức lôi cậu nhóc đến trước mặt hắn. Y một thân áo trắng mỏng tanh quỳ rạp dưới chân hắn, gục đầu không nhìn hắn lấy nửa cái. So với ánh mắt khẩn cầu hắn trong biển lửa ba tháng trước, thái độ này thật khiến hắn phát điên.

Hắn chau mày nhìn y một lúc lâu rồi mới mở miệng.

- Ngươi tên gì?

Người nọ nhất quyết không trả lời, chỉ thấy đôi môi mím chặt đầy phẫn uất.

- Ngươi tưởng ngươi không nói thì ta không biết? Quản gia Kim, hắn tên gì?

- Lý Thái Mẫn, thưa thiếu gia.

- Lý Thái Mẫn? Tên đẹp đấy!

Mẫn Hạo lại nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh.

- Nhưng chó thì không cần một cái tên đẹp như thế. Từ giờ tên của ngươi sẽ là Lý Cẩu. Sao? Thấy thế nào? Hợp đúng không?

Hắn hướng người nọ mà trưng ra bộ mặt giễu cợt, nói xong liền cười một tràng hào sảng.

Người nọ vẫn không phản ứng gì, chỉ có nắm tay siết chặt, toàn thân run lên, môi dưới bị cắn chặt đến bật máu.

Mẫn Hạo liếc nhìn những phản ứng nhỏ nhặt của Thái Mẫn, rồi bất ngờ lao xuống đối diện với y. Hắn nâng mặt y lên, say sưa liếm những đường chỉ máu nơi khóe miệng y trước con mắt sững sờ của mọi người xung quanh.

- Máu của ngươi là của ta. Cấm lãng phí.

Hắn đứng dậy, dùng tay áo quệt ngang miệng, rồi quay về ngồi chễm chệ trên chiếc ghế đệm của mình. Hắn lướt mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Thái Mẫn, rồi bất ngờ dùng mũi giày di từ cổ xuống vai, kéo trễ phần cổ áo lỏng lẻo. Vùng da bị bỏng vẫn chưa lành hẳn, nay bị cọ xát càng thêm đau buốt.

- Nè bác sĩ, đây là cái gì? Trông tởm chết đi được!

Vị bác sĩ vừa nghe gọi đến mình liền hoảng hốt phân bua.

- Thưa thiếu gia, đó là vết bỏng vẫn chưa lành hẳn. Nhưng trong ba tháng tới tôi sẽ dùng loại thuốc hiệu quả nhất, bảo đảm sẽ không để lại sẹo. Xin thiếu gia an tâm.

Mẫn Hạo dừng lại mũi giày đang di lung tung trên người cậu bé đáng thương, đứng dậy phất áo rời đi.

- Làm gì làm, miễn sao đến lúc đó đảm bảo hắn đủ tiêu chuẩn đưa vào “lò” là được.

Sau khi Mẫn Hạo rời đi, gia nhân trong phòng bắt đầu xôn xao.

- Thiếu gia nghĩ gì vậy? Đào tạo thằng nhóc này, khác nào tạo điều kiện cho nó trả thù?

- Ai biết được. Thiếu gia trước giờ có sở thích khác người mà.

Bọn họ vẫn chăm lo bàn tán, chẳng ai để ý đến cậu nhóc nãy giờ vẫn im lặng, bây giờ khóe môi lại nhếch lên vô cùng thỏa mãn.










Thời gian quả thật chẳng chờ đợi ai, phút chốc đã mười năm trôi qua. Lý Thái Mẫn sau năm năm được huấn luyện trong “lò” thì được điều đến thực địa, gia nhập vào hàng ngũ sát thủ của Thôi gia, thực thi vô số vụ ám sát. Y nghe được đám sát thủ bảo nhau rằng, để có thể theo phụng sự riêng cho các thiếu gia thì phải chiếm được cảm tình của các thiếu gia, nghĩa là phải có quen biết từ trước, hoặc phải tỏ ra là người xuất sắc nhất. Dù y là do Mẫn Hạo mang về như một chiến lợi phẩm, nhưng xét theo tình hình thì có lẽ tên đó sẽ chẳng nhớ mình từng nhặt về một con chó. Vì vậy, y chỉ còn cách ngày đêm rèn luyện để mình trở nên bất bại. Một là có thể tiếp cận hắn, hai là có thể trả thù cho gia tộc.

Và cuối cùng, cơ hội của y đã tới.

- Tất cả nghe đây, để kỷ niệm mười năm ngày đầu ra trận, đại thiếu gia sẽ mở cuộc chinh phạt thứ hai, chọn ra trong số các sát thủ được huấn luyện mười người xuất sắc nhất. Trong đợt chinh phạt lần này, kẻ nào có thể gây ấn tượng với thiếu gia sẽ có cơ hội thăng tiến. Trong một tuần tới sẽ tiến hành kiểm tra để chọn ra các sát thủ cho cuộc chinh phạt.

Thông báo vừa được truyền ra, thật không tránh khỏi một trận nhốn nháo.

- Tổng quản, lần này mục tiêu là nhà nào vậy?

- Là Kim gia.

- Kim gia???

Cả khán phòng lại ầm lên một trận. Kim gia là mục tiêu không ai ngờ tới, bởi vì, vị quản gia theo hầu đại thiếu gia, đích thị là thuộc họ Kim. Bên cạnh cuộc chinh phạt, nguyên nhân khiến Kim gia trở thành mục tiêu lại càng được bàn tán xôn xao hơn.

Lý Thái Mẫn đứng giữa rừng người vo ve ồn ã, thần sắc điềm tĩnh, chỉ có nắm tay đang siết chặt và kẽ răng nghiến ken két.

Kim gia khi xưa vốn có giao hữu rất tốt với Lý gia. Do thế lực Thôi gia quá mạnh, lần chinh phạt ấy Kim gia chỉ biết im hơi lặng tiếng, nhưng khi mọi chuyện êm xuôi, tang sự của cả nhà Lý gia đều do một tay Kim gia lo liệu, ngày đêm hương khói. Đối với Thái Mẫn, đời này mang ơn Kim gia không hết, chưa trả được gì, bây giờ lại phải đối mặt truy cùng giết tận. Nhưng nếu vì tình thân mà bỏ qua cơ hội này, e là suốt kiếp này cũng không trả được nợ máu. Tên yêu nghiệt Thôi Mẫn Hạo, hắn quả thật không còn là người!










Ngày chinh phạt cũng sớm đến. Thái Mẫn hiển nhiên có tên trong danh sách tuyển. Y ngồi bên cửa sổ, thẩn thờ tết lại mái tóc dài của mình. Những ngón tay thon dài lướt trên từng lọn tóc, miên man theo theo dòng suy nghĩ đang tuôn trào. Trong tâm trí y lúc này là một kế hoạch trả thù hoàn hảo, chu toàn đến nỗi khiến y vô cùng háo hức. Kết thúc đoạn bím, y thắt lại dải ruy băng, đính vào một chiếc chuông đồng nhỏ, rồi ra sức siết thật chặt. Đôi chân mày chau lại, ánh mắt phẫn uất đẫm máu, khóe môi nhếch lên một nụ cười rùng rợn.

Tiếng còi hú hét ầm ĩ, báo hiệu giờ xuất phát. Y điềm tĩnh đứng dậy, cầm theo ngọn giáo sáng loáng trong tay, hít một hơi dài, rồi cất bước.






Quang cảnh Kim gia như thể tái hiện lại Lý gia của mười năm trước. Ngập trong biển lửa, đẫm trong biển máu, phủ đầy trong những tiếng thét thảm khốc.

Trong cảnh hỗn loạn, chốc chốc lại vang lên tiếng chuông đồng leng keng đến rợn người. Người ta không khỏi chú ý đến bóng dáng một mỹ thiếu niên với mái tóc dài tết bím, vận hồng y thoắt ẩn thoắt hiện. Mũi giáo sáng loáng không ngừng quẹt lên những đường máu tung tóe trong đêm đen. Ánh mắt băng lãnh, cuồng loạn như dã thú, nhưng đâu đó, ẩn chứa muôn vàn đau thương.

Vẫn giữ thói quen như mười năm trước, khi đợt chinh phạt đến hồi kết, Thôi Mẫn Hạo lại cầm trong tay khẩu súng ngắn, một tay đút vào túi quần, ung dung đi rà soát.

Hệt như mười năm trước, hắn dễ dàng nghe thấy được tiếng thở dốc đang tiến gần từ phía sau. Nhanh như chớp, hắn quay lại chỉa súng về phía con mồi. Nhưng trước khi hắn kịp nhìn thấy sự việc thì đã “phập”một tiếng, bàn tay kẻ kia bị ghim chặt trên nền đất bởi một mũi giáo, khẩu súng ngắn trên tay cũng vì thế mà bị văng ra xa. Người đàn ông trung niên nằm dưới đất đau đớn quằn quại, trên lưng là gót giày đang dùng sức giẫm đạp của một mỹ thiếu niên áo đỏ.

Người đàn ông khó khăn quay đầu lại nhìn vị thiếu niên, đôi mắt trợn tròn, môi mấp máy thốt lên một chữ “Mẫn”.

“Con sẽ trả thù cho bác.”

Chỉ kịp nghe lời thì thầm ấy, sinh mệnh của người đàn ông xấu số đã nhanh chóng bị kết liễu bởi mũi giáo thứ hai cắm xuyên từ sau lưng đến thẳng tim.

Ánh lửa bập bùng, soi rọi thấp thoáng hai hàng lệ chảy dài từ đôi mắt vô hồn tuyệt đẹp.

Thôi Mẫn Hạo đối với màn sinh li tử biệt trước mắt vô cùng thích thú, hướng vị thiếu niên, nói.

- Tên ngươi là gì?










Kế hoạch bước đầu thành công. Thái Mẫn nghiễm nhiên trở thành tay chân thân tín của Mẫn Hạo, phục tùng hắn 24/24. Y dự định, sẽ phục tùng hắn toàn tâm toàn ý, đợi đến khi hắn cho rằng y không còn ý chí trả thù, lơi lỏng cảnh giác, đó chính là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Nhưng tính toán của y, liệu có đúng? Chính xác hơn là, có cần thiết?

Mẫn Hạo là người tính tình khó đoán, hời hợt vô tâm. Ngày đó hắn thu nạp y còn thậm chí không nhớ y chính là kẻ do hắn mang về mười năm trước. Y ở bên cạnh hắn cũng chỉ như cái bóng, công việc nặng nhất từng làm chỉ là mạng ghế đến cho hắn ngồi. Nhiệm vụ của y là bảo vệ hắn, nhưng Mẫn Hạo căn bản là không ai dám động đến. Còn nếu cho rằng y ở bên cạnh để tìm điểm yếu của hắn thì chỉ có thể nói rằng, hắn không có điểm yếu. Ngoài việc giết người, hắn không có đam mê nào khác. Không một ai để hắn yêu quý, không một ai để hắn trân trọng, không một ai để hắn bảo vệ, không một ai để hắn tin tưởng. Hắn thờ ơ với mọi thứ, đến nỗi, như thể tự cô lập chính mình.

Đúng rồi. Lắm lúc y đã nghĩ, người này thật cô đơn. Hắn sống một cuộc đời... hoàn toàn vô nghĩa.

Cứ như vậy, y cam chịu kiếp hầu cận kẻ thù, đã được hơn một năm.

- Cẩu tạp chủng.

Y bước tới để lắng nghe mệnh lệnh. Y biết, đó là cách hắn gọi y. Hắn không nhớ tên y, hay thậm chí là cái tên Lý Cẩu hắn từng đặt cho y trước đây.

- Ta vừa nghĩ ra một trò vui lắm.

- ...

- Vì ngươi là người được ta chọn, là người mạnh nhất trong tất cả các sát thủ, nên từ giờ ngươi sẽ chịu trách nhiệm kiểm tra các sát thủ mới ra “lò”. Các sát thủ sau khi được đào tạo sẽ được đưa đến đấu với ngươi, ta sẽ quan sát và quyết định hắn ở cấp bậc nào. Nhớ, thủ đoạn tàn nhẫn một chút, không sẽ làm ta mất vui.

- ...

- À còn nữa, nói với tổng quản Quách ra thông báo, kẻ nào giết được ngươi sẽ được hầu hạ ta.

Y lập tức một trận tâm can dao động. Ngoài kia bao kẻ khao khát được ngồi vào vị trí của y, ra thông báo này chẳng khác nào ban tử.

- Vâng, thưa thiếu gia.

Y cúi đầu nhận lệnh rồi rời khỏi phòng. Mẫn Hạo dõi theo dáng y, môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu.










Thú vui mới của Mẫn Hạo khiến y vô cùng hao tổn tâm trí và sức lực. Mỗi ngày đều phải giao đấu diễn trò cho hắn xem. Đã thế còn phải đề cao cảnh giác 24/24 bởi bản thân có thể bị ám sát bất cứ lúc nào. Y bây giờ, ngay cả thời gian nghĩ đến kế sách trả thù cũng không có.

Thái Mẫn ngồi bên mép cửa sổ lớn dọc theo dãy hành lang, khó khăn băng bó lại những vết thương chi chít của buổi giao đấu. Chỉ là những vết trầy xước nhỏ, nhưng hết ngày này qua ngày khác, vết thương này chưa lành, vết thương khác đã xuất hiện, là da trắng nõn của y trước đây cũng chẳng còn thấy đâu nữa.

Tiếng bước chận vọng đều trên dãy hành lang. Thái Mẫn trong nháy mắt đã chộp lấy vũ khí, chỉa mũi giáo về phía đối phương.

- Nhị thiếu gia?

Mẫn Cơ hướng đôi mắt vô cảm về phía Thái Mẫn. Đợi y thu hồi mũi giáo, cậu mới bước đến đặt một lọ thuốc nhỏ lên mép cửa sổ.

- Là thuốc gia truyền của Thôi gia. Trong hai ngày tới hãy lo dưỡng thương, không cần giao đấu.

- Thiếu gia?

- Hai ngày nữa anh trai ta nhận nhiệm vụ ám sát một viên chức cấp cao. Lúc đó, hãy đi theo bảo vệ anh ấy.

- Vâng.

Cần y theo bảo vệ, nhiệm vụ này hẳn là rất khó khăn. Trong đầu y lập tức lóe lên. Cơ hội ngàn năm có một. Nếu Mẫn Hạo chết trong nhiệm vụ lần này, bất quá chỉ là do y không hòan thành nhiệm vụ bảo vệ hắn, căn bản là không ai nghi ngờ mưu đồ sát hại.

Mẫn Cơ liếc nhìn những thay đổi rất đỗi nhỏ nhặt trên gương mặt gần như vô cảm của Thái Mẫn, đáy mắt hàm chứa những ý nghĩ sâu xa.

.:To be continued:.

Nhận xét

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. au ơi hay lắm ạ, au có thể viết tiếp được không ạ?

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]

[One-shot MinRen] Biển Busan