[Two-shot MinRen] Hướng dương không tìm thấy mặt trời [1]

۞ Author: Gin Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
۞ Pairing: MinRen
۞ Disclaimer : Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và tôi viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.
۞ Rating: K+
۞ Category: dark

Em là sen trắng thuần khiết
Anh là hướng dương vàng rực rỡ


.:Shot 1:.
Lotus



Thượng Hải, Trung Quốc

- Thiếu gia, điểm tâm đã sẵn sàng.

Mẫn Cơ chỉnh trang lại y phục, đeo vào tay đôi găng tay trắng rồi ra khỏi phòng.

Chiếc bàn ăn dài chỉ duy nhất hai người ngồi dùng bữa. Thôi lão gia ngồi đầu bàn, khí phách uy nghiêm. Bên phải là nhị thiếu gia Thôi Mẫn Cơ, một thiếu niên với dung mạo xinh đẹp hơn người, phong thái tao nhã thuần khiết. Đối diện Mẫn Cơ, bên trái lão gia, hiển nhiên là vị trí của đại thiếu gia Thôi Mẫn Hạo. Chỉ đáng tiếc, người này đã sớm theo tình nhân, bỏ mặc dinh cơ, từ chối mọi trách nhiệm thừa kế. Trách nhiệm lớn như vậy, đảm đương cả một băng đảng, lại đổ dồn lên nhị thiếu gia, người năm nay chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi.

- Himawari lại xuất hiện.

Mẫn Cơ dừng lại tách trà vừa đưa lên miệng, mắt khẽ chớp nhẹ.

- Lần này là người thừa kế băng Taiga ở Osaka.

Thôi lão gia tiếp lời, nét mặt muôn phần lo lắng.

- Con có chắc lần này muốn đi?

- Vâng thưa cha.

- Bước vào địa phận của hắn, “mặt trời” tiếp theo... không chừng sẽ là con... Ta thật không an tâm.

- Thôi gia chúng ta, nếu chỉ vì sợ một tên sát thủ ngoại đạo mà từ chối một mối làm ăn béo bỡ như thế, con thật không dám tưởng tượng người trong giới sẽ còn coi chúng ta ra gì. Huống hồ, chúng ta chẳng phải được mệnh danh là “lò luyện sát thủ” hay sao?

- Con nói cũng phải. Dẫu sao thì chuyến đi này cũng phải tuyệt đối đề cao cảnh giác. Không có Mẫn Hiền bên cạnh...

Thôi lão gia lập tức dừng lại. Người biết cái tên người vừa nói ra ảnh hưởng đến nhị thiếu gia thế nào.

- Cha... Vẫn chưa có tin tức gì sao?

- Vẫn chưa. Ta gần như đã cho người lật tung cả đất Trung Quốc này, nhưng một chút manh mối cũng không có.

- Con hiểu rồi. Con xin phép đi chuẩn bị.

Nói rồi, Mẫn Cơ đứng dậy, cúi đầu rồi trở về phòng.

Hành lý cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi gia nhân đến mang ra xe. Thứ cậu muốn chuẩn bị, chính là tinh thần.

Ngoài mặt tỏ ra anh dũng, khẩu khí có phần kiêu ngạo, thâm tâm cậu lại biết rõ, lần này đặt chân đến Nhật, nhất định là thập tử nhất sinh. Thôi lão gia nói đúng, với tiếng tăm của Thôi gia trên toàn châu Á, cậu rất có thể sẽ trở thành “mặt trời” tiếp theo.

Cậu ra khỏi phòng, bước đến căn phòng nhỏ bên cạnh, mở cửa, nhìn vào một lượt. Cậu cố thu hết cảnh vật nơi đây vào tâm trí. Khung cảnh từng gắn liền với hình ảnh người đó, gắn liền với những khoảnh khắc bên người đó, sau này không chừng, chẳng còn cơ hội nhìn lại.

Cậu bước đến bên chiếc giường cũ kỹ, nhẹ nhàng ngồi xuống, tháo đôi găng tay, trực tiếp cảm nhận nhiệt độ lạnh tanh của tấm ra trải giường. Nơi này đã một năm không có người lui tới, thật sự đã chẳng còn hơi người. Muốn hồi tưởng, cũng chẳng biết nên hồi tưởng cái gì trong cái bầu không khí lạnh lẽo này. Cậu ngã mình xuống giường, miệng lẩm bẩm cái tên: “Mẫn Hiền”.










- Duẫn Mẫn.

Mẫn Cơ bất chợt dừng bước, gọi tên người quản gia đang đi sau.

- Thiếu gia, có chuyện gì?

- Phía trước có người.

Duẫn Mẫn nhìn theo hướng mắt Mẫn Cơ, chỉ thấy trong màn tuyết mờ ảo có một cuộn tròn đang khẽ động đậy bên góc tường.

Mẫn Cơ bất giác bước đến gần.

- Thiếu gia, cẩn thận.

Duẫn Mẫn chạy theo sau Mẫn Cơ. Khi đến gần, đó quả thật là một con người. Một cậu bé chỉ trạc tuổi Mẫn Cơ, đang co ro trong bão tuyết. Thứ duy nhất đắp trên người chỉ là một tấm báo mỏng.

- Mang hắn về.

Mẫn Cơ chỉ buông ra vài chữ, rồi lạnh lùng quay trở về xe.






- Ngươi tên gì?

Mẫn Cơ chống cằm nhìn cậu bé đang hùng hục húp tô súp nóng hổi một cách vội vã, hỏi.

- Mẫn Hiền. Hoàng Mẫn Hiền.

Cậu bé vội trả lời, vừa lúc húp xong tô súp, dùng tay áo quệt ngang miệng, hướng Mẫn Cơ mà cười ngu.

Mẫn Cơ khẽ nhíu mày, rồi phẩy tay về phía sau.

- Duẫn Mẫn, chuẩn bị cho hắn một phòng nhỏ.

Mẫn Hiền bất giác nhìn theo tay Mẫn Cơ, bất ngờ reo lên.

- Trong nhà ấm như vậy mà ngươi vẫn mang găng tay sao?

- Vô lễ! Ngươi có biết đây là ai không mà dám ăn nói thiếu phép tắc như vậy?

Một tên gia nhân đứng gần Mẫn Hiền quát lớn.

- Ngươi mới vô lễ. Không thấy ta đang nói chuyện với hắn sao? Ai cho phép ngươi chen vào?

Mẫn Cơ chỉ liếc nhìn tên gia nhân kia, trầm giọng nói. Xong lại hướng Mẫn Hiền, đáp.

- Cơ thể ta khá nhạy cảm, nếu không bảo vệ sẽ rất dễ mắc bệnh.

Mẫn Hiền sau khi bị tên kia nạt, nhất thời cũng biết người này thân thế không nhỏ, tuyệt nhiên không thể tùy tiện.

- Ừm... ngươi... chắc hẳn cũng là vương tôn công tử...

- Không hẳn. Ngươi biết Thôi gia chứ?

Mẫn Hiền lắc đầu nguầy nguậy. Cũng phải, một người lớn đi làm, nếu không dính đến giang hồ, chắc gì đã biết đến đại danh của Thôi gia, huống hồ hắn chỉ là một đứa trẻ đầu đường xó chợ.

- Thôi, cũng chẳng có gì. Tạm thời ngươi cứ ở lại đây. Còn lại để ta thu xếp.

- K-Khoan đã!

- Còn chuyện gì?

- Ngươi... ta muốn biết tên ngươi.

Mẫn Cơ nhìn hắn một lúc rồi quay lưng bỏ đi. Chỉ nghe thấp thoáng thanh âm ba chữ “Thôi Mẫn Cơ”.



- Thiếu gia, như vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao? Để một kẻ không rõ lai lịch như vậy...

Duẫn Mẫn nối bước Mẫn Cơ, lo lắng hỏi.

- Anh xem, hắn có chỗ nào giống kẻ gian?

Duẫn Mẫn quay đầu, qua khe cửa xa xa chỉ thấy một đứa trẻ ngây ngô, vô tư ngốn đống đồ ăn thịnh soạn trên bàn, nhẹ thở dài.

- Cậu nói phải. Nhưng lão gia biết được thế nào cũng tra hỏi, tốt nhất vẫn nên...

- Ta không có hứng thú với chuyện điều tra lai lịch của hắn. Cứ để hắn ở đây quan sát vài ngày, nếu đủ tiêu chuẩn thì cứ đưa vào “lò”.

- Đưa vào “lò”? Thiếu gia, hắn chẳng phải còn quá nhỏ sao?

- Duẫn Mẫn, ngày ta bị cha đưa vào “lò”, khi ấy ta bao nhiêu tuổi?

Mẫn Cơ chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng như dao găm liếc nhìn Duẫn Mẫn. Y tuyệt nhiên không nói thêm gì nữa.

Đúng theo lệnh của Mẫn Cơ, sau khi Mẫn Hiền được xác định đủ tiêu chuẩn, hắn lập tức bị đưa vào “lò”.

Khi ấy, cả Mẫn Cơ và hắn, vẫn còn là những đứa trẻ vừa đến năm mười tuổi.










Năm năm sau, Mẫn Hiền rời khỏi “lò”, đã biến thành một con người khác hẳn. Đôi mắt xếch lạnh lùng, tựa hồ không còn chút cảm xúc. Từng hành động, cử chỉ, bước đi cũng nhanh thoăn thoắt mà nhẹ tựa như không. Hắn, ngay khi rời khỏi “lò”, đã được Thôi Mẫn Cơ triệu kiến.

Bước vào gian phòng nguy nga lộng lẫy, hoàn toàn khác với cái nơi u tối mà hắn phải sống suốt năm năm qua, hắn chợt nhớ, chính tại nơi này, năm năm trước đã được thiên thần cứu rỗi. Căn bản chỉ là một bữa ăn thịnh soạn, hắn lại thấy như thiên đường.

- Ta thật sự không mong ngươi sẽ thay đổi đến mức này.

Giọng nói vừa phát ra, trong thâm tâm hắn chợt cuồn cuộn nỗi vui sướng, nhưng nét mặt vẫn điềm nhiên thanh tĩnh. Hắn quay đầu lại, quả nhiên, Mẫn Cơ không một chút thay đổi, có chăng chỉ là xinh đẹp hơn, thuần khiết hơn, và xa vời hơn.

Mẫn Cơ bước đến một chiếc ghế đính ngọc được đặt ở bục cao tựa như ngai vàng, kiều diễm an tọa.

- Duẫn Mẫn, bắt đầu đi.

Mẫn Hiền vẫn chưa kịp hiểu rõ sự tình, đã thấy Duẫn Mẫn tiến đến công kích hắn. Từng động tác tung ra đều chính xác tuyệt đối, chỉ cần không đỡ được dù chỉ một giây cũng có thể mất mạng như chơi. Bị Duẫn Mẫn hoa tay múa chân đến hoa mắt, hắn lúc này mới chú ý nhận ra vũ khí trên tay y là côn nhị khúc. Thời này vẫn còn người dùng loại binh khí cổ xưa này sao?

Tự nghĩ lại từ cười chính mình, bản thân hắn cũng đâu phải dùng súng ống đạn dược.

Né tránh mãi cũng nhàm, hắn lúc này mới rút từ sau lưng ra một thanh kanata đỡ lấy đòn tấn công từ Duẫn Mẫn. Từng đường kiếm nhanh thoăn thoắt, mắt thường thật không thể nhìn thấy rõ được lưỡi kiếm. Duẫn Mẫn trong đầu có chút hoang mang, nhưng nguyên tắc hàng đầu của một sát thủ vẫn là không để lộ cảm xúc khi giao đấu. Hai người bất phân thắng bại đến hai tiếng đồng hồ, Mẫn Cơ ngồi quan sát đến mí mắt cũng bắt đầu sụp xuống. Thiết nghĩ sức lực cũng chẳng còn bao nhiêu, không bị hắn đâm chết cũng vì kiệt sức mà chết, Duẫn Mẫn liền liều mạng vặn tay côn một cái, hai đầu côn bắt đầu có gai nhọn chỉa ra. Y liên tục vặn tay côn qua lại, gai nhọn lúc chỉa ra, lúc thụt vào, thật nguy hiểm khôn lường. Mẫn Hiền nhanh chóng nhận ra, chuyến này buộc phải đổ máu. Hắn nhanh chóng đâm thẳng kanata về phía trực diện Duẫn Mẫn. Duẫn Mẫn trong đầm thầm nghĩ tiểu tử này xem ra rối loạn hóa rồ, chiêu thức này hiển nhiên là vô ích. Theo phản xạ, Duẫn Mẫn lập tức dùng xích côn quấn ngang lưỡi kiếm, vừa định nhếch cười đã hốt hoảng nhận ra Mẫn Hiền tự khi nào đã bỏ kiếm, trước mắt chỉ còn mỗi mũi kanata đang bị giữ lại bởi xích côn, treo lủng lẳng. Y chưa kịp lấy lại cảnh giác, Mẫn Hiền đã đến ngay phía sau, dùng bao kiếm đập mạnh vào ót. Duẫn Mẫn ngay lập tức ngất lăn ra đất.

Mẫn Hiền thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, ngước nhìn Mẫn Cơ.

Mẫn Cơ không biểu hiện gì, chỉ bước đến gần hắn, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, điềm đạm nói.

- Mẫn Hiền, làm sát thủ, tuyệt đối không được khoan nhượng. Ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết ngươi.

Mẫn Hiền nhanh chóng hiểu rõ ẩn ý, trợn tròn mắt nhìn Mẫn Cơ.

- Cậu muốn ta giết hắn?

- Lẽ ra ngươi nên có ý định đó. Nhưng yên tâm, chỉ cần ngươi ra tay đoạt mệnh, ta sẽ lập tức ngăn cản. Vừa rồi quả thực đã thấy sự bao dung của ngươi thể hiện rõ. Như thế vẫn chưa được.

Mẫn Hiền nghĩ lại, Duẫn Mẫn lúc giao đấu, cũng không hề có chút nương tay. Người của Thôi gia đều vô tình thế này sao?

- Từ giờ ngươi sẽ phụng sự ta. Ta sẽ dạy bảo ngươi, để ngươi ngay cả một chút lưu tình cũng không còn.

Mẫn Cơ phẩy tay bảo gia nhân mang Duẫn Mẫn đi chữa trị, rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Mẫn Hiền nhìn theo bóng lưng cậu, tuy trên mặt không biểu hiện, nhưng tâm chợt có chút nhói đau. Năm năm nay, cắn răng chịu đựng trong “lò”, chỉ là mong sớm gặp lại ân nhân. Giờ chợt nhận ra, cậu không đơn thuần chỉ là quá xa vời với hắn, mà còn là mãi mãi chẳng một chút lưu tâm đến hắn. Hắn, chẳng qua chỉ là thứ công cụ may mắn được cậu nhặt về mà thôi.






Bắt đầu từ lúc đó, Mẫn Hiền ngày đêm bên cạnh phụng sự, bảo vệ Mẫn Cơ, nửa bước cũng không rời. Hắn làm sát thủ cho cậu, dưới tay hắn không biết đã có bao nhiêu mạng người. Thôi Mẫn Cơ tuy được luyện từ “lò” từ khi mới năm tuổi, nhưng suốt quãng thời gian sinh thành, chưa từng giết một ai. Cậu là người duy nhất trong Thôi gia đôi tay chưa từng nhuộm máu. Cậu thuần khiết, cậu trong trắng, cậu cao sang. Người ta gọi cậu là “đóa sen trắng của Thôi gia”. Nhưng mấy ai biết được, kẻ cậu thấy chướng mắt, hiển nhiên cũng không thể tồn tại. Mẫn Hiền khi phụng sự cậu, đã tự mình tuyên thệ, bản thân cam tâm chấp nhận sát nghiệt nặng nề để giữ cho sen trắng không bị vấy bẩn.










- Thiếu gia, đến giờ lên máy bay rồi.

- Ừ.

- Thiếu gia, cậu không hối hận chứ?

- Chuyện gì?

- Himawari...

- Anh yên tâm. Ta không tin mình mệnh yểu đến nỗi không kịp đón sinh nhật thứ mười tám. Với lại, bản thân cũng rất hứng thú, xem rốt cuộc đóa hoa hướng dương ấy tài giỏi cỡ nào.










Tokyo, Nhật Bản

- Himawari!

- ...

- Ta cho ngươi một tin sốt dẻo. Ngày mai đóa bạch liên của Thôi gia ở Thượng Hải sẽ đáp máy bay xuống Kyoto. Đóa bạch liên này nghe đồn nhan sắc tuyệt trần, giang hồ hiếm có, bảo đảm hợp khẩu vị của ngươi.

Hắc y nhân mang danh Himawari đó cẩn thận lau mũi kiếm, lại đưa nó lên miệng liếm một đường dài, đôi mắt xếch quắt lên ánh nhìn đẫm máu đầy háo hức.

.:End shot 1:.

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[One-shot MinRen] Ideal lover

[One-shot MinRen] Biển Busan