[Two-shot LJong] Lover for rent [1.1]

∞ Author: Gin Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
∞ Rating: K
∞ Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tác giả.
∞ Category: romance
∞ Pairing: MyungJong
∞ Status: Ongoing

.:Shot 1:.
- Part 1 -

- Dịch vụ thuê mướn người yêu?

- Phải phải. Nếu nhóc muốn làm cho Jiae ghen thì trước tiên phải tìm một người giả vờ làm bồ nhí. Mà người tình nguyện làm người yêu hờ của nhóc chỉ có thể là người có tình cảm với nhóc. Lợi dụng tình cảm của người ta thì tội lỗi lắm. Dùng cách này sẽ hiệu quả hơn. Tiền bạc sòng phẳng, không ai nợ ai. Thế nào?

- Cho em địa chỉ chỗ đó.










KENG!

- A, xin chào quý khách! Cậu đây chắc hẳn là Kim Myung Soo đúng không? Tôi có nghe Woo Hyun nói qua về vấn đề của cậu. Mời cậu ngồi.

Myung Soo có vẻ ngờ ngợ trước sự nhiệt tình đáng ngờ của tay… à, tạm thời gọi là giám đốc của cái văn phòng dịch vụ này vậy. Đôi mắt híp như hai cọng chỉ cộng với nụ cười nham nhở khiến người ta có cảm giác như lọt vào động hồ ly. Không biết ông anh quý hóa của cậu ăn bao nhiêu tiền của gã này để mà đi câu khách đến đây nữa.

- Tôi là Kim Sung Gyu, giám đốc văn phòng dịch vụ thuê mướn người yêu Mọi Thời Đại. Đây là danh thiếp của tôi. – Tay giám đốc nở một nụ cười niềm nở, chìa tấm danh thiếp về phía cậu.

Cậu thậm chí chẳng thèm xem qua, đút bừa vào túi.

- Vào thẳng vấn đề đi! – Cậu lạnh lùng đáp lại.

- Ai da~ Lạnh lùng thật nha! Thôi được rồi, cậu muốn mướn người yêu nam hay nữ?

- Tất nhiên là nữ rồi! Tôi đâu phải gay!

- Vậy thì… tiếc cho cậu, nếu là nữ thì chỗ chúng tôi “hết hàng” rồi. Có lẽ cậu phải đợi thêm một tháng nữa.

- Shit! Đợi một tháng nữa thì chắc tôi cũng chẳng cần nữa rồi. Tạm biệt! À không, vĩnh biệt! – Cậu tỏ vẻ khó chịu, với lấy cái nón đội lên đầu, đứng dậy toan bỏ đi thì bị tay giám đốc giữ lại.

- Ấy ấy khoan! Chỉ là người yêu hờ thôi mà! Cậu dùng tạm con trai đi!

- Ông bị thiếu muối hả? Tôi là cần gần gũi với người khác để chọc bạn gái tôi ghen lên đấy! Đi gần gũi với một thằng con trai? Nghĩ tới cũng đã thấy mắc ói rồi! Chưa kể còn bị người khác kì thị nữa, bạn gái tôi mà thấy, cho rằng tôi bị gay là đá tôi ngay, biết không đồ ngu! – Tên này lớn lối, chả còn phân biệt trên dưới gì nữa, một phát một đạp tên giám đốc bay cái vèo dính thẳng vào tường.

Kim Sung Gyu chắc cũng thuộc dạng tiến hóa thành siêu nhân rồi, với nội công thâm hậu của Kim Myung Soo mà người hắn vẫn còn nguyên vẹn không hề sứt mẻ, đã vậy còn gượng dậy, miệng cười hắc ám, thều thào một câu gì đó.

- Cậu vẫn còn chưa thấy “hàng” của chúng tôi mà! Dù là nam thì vẫn có thể biến thành nữ theo yêu cầu của cậu.

Kim Myung Soo chứng kiến con ác quỷ kia lộ nguyên hình, âm khí xung quanh bốc lên ngùn ngụt, toàn thân chợt cảm thấy một cơn lạnh buốt, cả nước bọt cũng nuốt không trôi, mồ hôi cũng không dám chảy.



- A lô, Sung Jong ah, cậu có khách đấy! Đến văn phòng mau! À phải rồi, vì người khách yêu cầu là nữ nên cậu biết phải làm thế nào rồi chứ?

Sung Gyu nở một nụ cười “thánh thiện” trước khi gác máy. Và nụ cười ấy khiến cậu trai ngồi đối diện phải nổi da gà.

- Cậu đợi chút nhé! Cậu ấy sẽ đến ngay thôi! Tôi sẽ cho cậu thấy không có gì mà văn phòng dịch vụ thuê mướn người yêu Mọi Thời Đại này không thể đáp ứng cho khách. Hô hô hô…

“Bớt nổ đi ông già!”. Myung Soo cậu chỉ biết ngồi đó rủa thầm. Sau màn chết đi sống lại ngoạn mục của siêu nhân Kim Sung Gyu, cậu đã biết lọt vào đây thì đừng hòng toàn thây bước ra nếu không ký một cái hợp đồng nào.

- À, trong khi chờ đợi cậu có thể xem qua hồ sơ của cậu ấy. Sung Jong là con át chủ bài của chúng tôi. Vì cậu là người Woo Hyun giới thiệu nên mới có ưu đãi đó đấy nhé! Và tất nhiên, tiền nào của nấy. – Hắn nhấn mạnh những chữ cuối, kèm theo đó là một cái nhếch môi rùng rợn khiến Kim Myung Soo, một con người bình thường, chuẩn bị chết ngạt trong cái đống âm khí này rồi.

- Tôi suy nghĩ lại rồi. Có lẽ tôi không cần nữa đâu.

Cậu đứng phắt dậy, một mạch tiến ra cửa, quyết tâm không quay đầu lại, mặc cho lão già mắt híp cứ í ới gọi theo phía sau. Và cũng vì cứ nhắm mắt nhắm mũi mà bước nên…

- A…

- A, xin lỗi. Cô không sao chứ?

- Tôi… không sao…

ĐÙNG!

Chúa ơi, cái này… gọi là… tình yêu sét đánh sao?

Trước mắt Kim Myung Soo lúc này là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Giọng nói nhẹ tựa sương mai. Đôi mắt to sâu thẳm và trong veo như nước mặt hồ thu, phủ trên nó là hàng mi dài cong vút. Bờ môi hồng như hai cánh đào xếp lại. Đặc biệt là nước da trắng mịn không tì vết. Cậu đắm mình trong cái vẻ đẹp hút hồn ấy, bất giác tay đưa lên chạm nhẹ vào má nàng khiến nàng bỡ ngỡ.

- Ơ… - Nàng hướng đôi mắt trong veo về phía cậu, đôi gò má bất giác ửng hồng.

- A, xin lỗi… - Cậu nhanh chóng rút tay lại, ngượng ngùng gãi đầu một cách đáng yêu.

Xa xa, một con cáo già đắc chí cười khành khạch.

- Kim Myung Soo, cậu hài lòng với “hàng” của chúng tôi chứ?

Giọng Sung Gyu khiến Myung Soo giật bắn người, mất hết mấy giây cậu mới có thể hiểu được câu nói của hắn.

- Hả? Khoan đã! Đây là… người mà nãy giờ ông nói tới sao?

Sung Gyu gật đầu, mỉm cười đầy thỏa mãn.

Myung Soo bối rối nhìn sang người con gái bên cạnh. Nàng không nói gì, chỉ cúi đầu e thẹn.

- Kh… Khoan đã! Đây rõ ràng là con gái mà!

- Tùy cậu nghĩ thôi! Nếu chấp nhận thì cậu có thể ký hợp đồng. Nhưng nếu có chuyện gì thì đừng trách sao tôi không nói trước. – Sung Gyu nhún vai.

Myung Soo lại một lần nữa quay sang người thiếu nữ, trong lòng đắn đo. Dù gì cũng chỉ là người yêu hờ, chỉ là cần người chọc ghen Jiae thôi, cậu ta giống con gái như vậy, không nói cũng không ai biết, dùng tạm chắc là không sao đâu ha?










Vậy là, chẳng biết ma xuôi quỷ khiến thế nào, Myung Soo cậu cuối cùng cũng đã ký vào cái hợp đồng sặc mùi lừa đảo đó. Phải, ắt hẳn là bị lừa rồi. Không thì lý nào đã đặt cộc 50,000 won mà cả ngày nay chưa thấy manh động gì. Còn một phút nữa là tan học rồi, Myung Soo cậu rốt cục là phải chờ đến khi nào???

RENGGG!!!

Xong rồi. Vậy là một ngày trôi qua vẫn không tiến triển gì. Jiae thì vẫn lãnh đạm như thế. Giờ có hối hận thì cũng có lấy lại được 50,000 đâu mà!

Cơ mà, Kim Sung Gyu tuyệt đối không phải là hạng gạt người đâu nha!

Myung Soo cùng Jiae ra về lại sóng bước cùng nhau. Cái tên hot boy lạnh lùng nhà cậu dù có tươi cười bắt chuyện thì người cạnh bên tuyệt nhiên chỉ ừ hử cho qua. Họ... rốt cuộc có phải là đang hẹn hò hay không vậy???

- Myung Soo oppa!

Myung Soo giật bắn cả người. Cái giọng ngọt ngào này, chắc chắn không thể nào là Jiae rồi.

Myung Soo ngước nhìn theo hướng giọng nói phát ra, trong lòng chợt mừng rỡ vô cùng. Cuối cùng cũng hành động rồi a. Cô bé, à không, cậu bé ấy, cuối cùng đã tìm đến trường cậu rồi!

Myung Soo mừng như bắt được vàng, lao ngay đến cổng chỗ Sung Jong đang đứng, hoàn toàn quên mất bạn gái mình đang đi kế bên.

- Em tới rồi!

Nhìn cái mặt tươi cười hớn hở thái quá của Myung Soo, Sung Jong có phần bối rối, cậu chỉ cuối mặt cười, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng. Cha mẹ ơi, có đánh chết Myung Soo cậu cũng không dám tin người đang đứng trước mặt mình là con trai!

- Oppa, ai vậy?

Cái giọng lạnh tanh vừa phát lên bên cạnh nhanh chóng kéo Myung Soo quay về thực tại. Cậu quả thật đã nhìn thấy mỹ nhân mà hồ đồ mất rồi, không nhận ra ai mới thật là bạn gái của mình nữa.

Trong lúc Myung Soo còn đang ấp úng suy nghĩ câu trả lời thì Sung Jong đã dịu dàng đáp lại.

- Chào cậu, tớ là Sung Jong, hàng xóm mới của anh ấy. Tớ học ở trường nữ gần đây nên hôm nay bọn mình có hẹn về chung. Cậu không phiền chứ?

Myung Soo trố mắt quay sang nhìn cô bé trong bộ đồng phục trường nữ bên cạnh. Sao có thể nói dối một cách tỉnh queo vậy trời???

- Không. Tớ là Jiae, bạn gái của Myung Soo. Rất vui được gặp cậu.

Jiae giọng vẫn đều đều, đưa tay ra bắt thể hiện lịch sự.

Sung Jong có phần bất ngờ. Đối phương là kẻ một chút cảm xúc cũng không thể hiện lên mặt, thật sự là rất khó đối phó nha! Cậu ba năm được huấn luyện đặc biệt cũng chưa từng gặp qua người như thế này, có dùng thấu thị cũng chẳng thấy nhược điểm là ở đâu.






Chuyện gì tới cũng tới. Ba người họ chung quy là vẫn cùng nhau bước lên một chuyến xe buýt. Giờ cao điểm, người ta cứ chen chúc nhau, chật chội đến muốn ngạt thở. Sung Jong dù chung quanh người người luân chuyển vẫn bám Myung Soo chặt như sam. Mỗi lần xe thắng gấp cũng cố tình ngã vào ngực cậu, đồng thời khéo léo dò xét thái độ của Jiae. Cơ mà, cô gái này, đến Myung Soo đứng bên cạnh cũng chẳng thèm nhìn lấy nửa cái, bảo Sung Jong cậu phải chọc ghen bằng cách nào đây???

Sung Jong suốt chuyến vẫn “hành sự”, đâu có biết được nỗi thống khổ của Myung Soo lúc này. Eo ơi, người đẹp cứ chốc chốc ngã vào lòng, “cậu nhóc” của cậu, nếu không thập phần ra sức kiềm chế, e rằng cũng ngóc đầu lên mất thôi~

Sau khi Jiae xuống trạm, Sung Jong tuyệt nhiên không ngã vào lòng Myung Soo một lần nào nữa. Nụ cười thẹn thùng cũng chẳng còn thấy đâu. Thay vào đó là nét mặt trâm tư suy nghĩ, ánh mắt chỉ hướng ra cửa sổ. Điều này thật khiến Myung Soo thất vọng não nề, cứ tưởng khi không con Jiae thì có thể vô tư bên người đẹp rồi.

Vừa nghĩ đến đó, Myung Soo thật chỉ muốn tát vào cái mặt điển trai của mình một phát cho tỉnh ra. Myung Soo chết tiệt! Mày đang ngoại tình tư tưởng đấy!

Cả hai im lặng. Xe sắp về bến nên dòng người cũng thưa dần. Lúc này Myung Soo mới chú y đến bộ đồng phục của Sung Jong. Nhìn em ấy thế này, thật còn “mô é” gấp mấy lần lần đầu gặp mặt nữa! Thật khiến người ta “muốn” quá đi mà! Không xong rồi! Myung Soo cậu sắp biến thành mấy tay già dê biến thái rồi! Sao lại có thể có thứ suy nghĩ đồi trụy đó với một đứa con trai cơ chứ!

Cuối cùng cũng đến trạm. Thoát khỏi cái không khí tù túng đó, con người ta cũng tỉnh táo ra phần nào. Sung Jong cùng Myung Soo cuốc bộ về nhà. Suốt đường Sung Jong vẫn không ngừng đăm chiêu suy nghĩ, bỏ mặc Myung Soo vẫn lết theo sau, dõi theo bóng lưng người đẹp mà khóc thầm cho số phận hot boy bị hắt hủi.

Bất chợt, Sung Jong dừng bước, rồi lại hét toáng lên.

- AISHHH!!! THẬT LÀ KHÔNG CÁCH NÀO NGHĨ RA MÀ!!!

Myung Soo giật mình, vội vàng chạy đến lo lắng hỏi.

- Cái gì? Cái gì nghĩ không ra?

- Là Jiae của anh đấy! Rốt cuộc thì anh làm cách nào mà quen được người như thế vậy???

Myung Soo có phần bất ngờ khi giọng điệu Sung Jong hoàn toàn khác cài giọng yểu điệu thục nữ lúc nãy. Đây... đích thị là khẩu khí nam nhi rồi. Myung Soo cuối cùng cũng tỉnh mộng rồi a.

- À... ờ thì... anh tỏ tình, cô ấy đồng ý...

- Thế anh thấy cô ta vừa mắt chỗ nào? Chẳng qua là có tí xinh xắn, nhưng tính tình thật khiến con người ta khó chịu mà! Quen người như thế, thà anh quen tôi còn tốt hơn đấy!

- Này, đủ rồi đấy! Ban đầu tôi còn thấy cậu dễ thương, không ngờ con người cậu lại xấu tính như vậy. Cậu không biết gì thì đừng nói Jiae như thế. Cô ấy lạnh lùng, nhưng ít ra vẫn tốt gấp ngàn lần loại người hai mặt như cậu!

Sung Jong chính là bị lời lẽ đi kèm với chất giọng đanh lại của Myung Soo đả kích. Từ “hai mặt” này, có phải đợi đến khi Myung Soo nói cậu mới nhận ra đâu.

- Xin lỗi, nhưng công việc của tôi là thế! Nếu anh không muốn dây dưa với tôi thì chịu khó hợp tác để sớm kết thúc hợp đồng đi! Ngày mai tôi sẽ mang bản kế hoạch đến. Tạm biệt!

- Này, đi đâu đấy?

- Đi về chứ đi đâu.

- Nhà cậu chẳng phải gần nhà tôi sao?

- Ai nói vậy? Nhà tôi ở Jungnang-gu.

Nói rồi Sung Jong nhanh chóng quay bước bỏ đi. Myung Soo ở lại mới thẩn thờ lẩm bẩm.

- Jungnang-gu? Chẳng phải là từ trường tôi bắt chuyến ngược lại sao?

...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]

[One-shot MinRen] Biển Busan