[Short-fic MinRen] Tình địch hay tình nhân? [3]
.:Chap 3:.
Hôm sau đến lượt Minhyun
ra trận. Cậu vốn là người chân thật và dịu dàng, lại chưa từng có kinh nghiệm
tình trường nên hiển nhiên sẽ không đa mưu túc kế, học hỏi sách vở như Minki.
Hơn nữa, vẻ tự tin của Minki hôm qua cũng đã áp đảo tinh thần của Minhyun,
khiến dù ngoại hình có nổi trội và nam tính thì lòng tin của cậu cũng đã suy
giảm phần nào.
Minhyun hít một hơi thật
sâu rồi đẩy cửa bước vào quán. Không khí trong quán hôm nay có phần khác lạ.
Cậu đảo mắt xung quanh và dừng lại ở cây piano trắng đặt trong góc.
- Nana, cái đó... – Cậu
chỉ tay về chiếc piano và hỏi khi Nana vừa bước đến chỗ cậu.
- Người ta vừa mang đến
hôm qua. Tớ bảo cô tớ mấy quán cà phê trên Seoul thường có nhạc cụ để phục vụ
khách, hôm qua cô đã mua và kêu người mang tới đấy! – Như sực nhớ ra chuyện gì
đó, Nana quay sang Minhyun. - Ủa mà hôm nay cậu đến một mình à? Không đi cùng
Minki à?
Vừa nghe nhắc đến Minki,
ánh mắt Minhyun chùn xuống.
- Ờ... không. Cậu muốn
gặp Minki à?
- Không hẳn. Chỉ là tớ
thấy lạ. Dạo này hai người không đi chung nữa. Có chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì đâu.
– Minhyun nhìn Nana, mỉm cười thật dịu dàng. – À phải rồi, chiếc piano đó để
phục vụ khách đúng không? Tớ mở hàng nó nhé!
- Wow, cậu biết chơi
piano à?
- Một chút thôi. Cho tớ
như mọi khi nhé! – Minhyun nói với lại rồi chân cứ hướng piano mà thẳng tiến.
Cậu vừa ngồi vào chiếc
piano đã thu hút bao nhiêu ánh mắt ngoái nhìn. Trùng hợp thay hôm nay Minhyun
mặc một chiếc sơ mi trắng tao nhã, phối hợp cùng piano trắng quả là tạo nên một
mỹ quan phi thường.
Bàn tay thanh mảnh lướt
trên bàn phím cất lên những thanh âm đầu tiên của giai điệu bài hát I’m sorry.
Cảm xúc nơi những ngón tay chạm bàn phím lan dần trong cơ thể, tuôn trào thành
những ca từ qua giọng hát ngọt ngào trầm lắng làm xao xuyến bao trái tim thiếu
nữ xung quanh. Nana cầm trên tay tách Expresso cũng phải dừng bước ngỡ ngàng.
Tim cô như chệch đi một nhịp. Thật không ngờ Minhyun hồn nhiên trẻ con thường
ngày lại có mặt quyến rũ đến hớp hồn người như thế. Nana đứng lặng như thế rất
lâu, quên mất tách cà phê mà vị khách kia yêu cầu đã bắt đầu nguội lạnh trên
tay. Mãi đến khi bài hát kết thúc, tràng pháo tay của mọi người trong quán mới
lôi kéo cô trở về thực tại. Cô vội quay vào trong hâm nóng lại tách cà phê khi
Minhyun đứng dậy cúi chào trong sự tán dương của khán giả và quay về chiếc bàn
quen thuộc bên cửa sổ.
Minhyun chống cằm nhìn
ra cửa sổ với vẻ mặt suy tư. Bài hát I’m sorry cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của
cậu ít nhiều. Bất chợt, cậu nghĩ đến Minki...
[Flashback]
- Minki ah, tớ xin
lỗi... – Cậu bé đứng ngoài cửa sổ giọng líu ríu với gương mặt hối lỗi trông đến
tội nghiệp.
Cậu bé ngồi trên giường
bệnh cạnh cửa sổ dường như chẳng đoái hoài gì đến cậu bạn của mình, vẫn ung
dung dán mắt vào chiếc TV đang phát chương trình ca nhạc với người nghệ sĩ vừa
đánh piano vừa hát bài hát I’m sorry. Cậu bé đứng ngoài cửa sổ đưa mắt nhìn
sang chiếc TV, nghĩ ngợi gì đó rồi lại nhìn sang cậu bé trên giường bệnh.
- Minki ah, tớ sẽ cho
cậu thấy lời xin lỗi của tớ.
...
[End flashback]
- Xin lỗi phải để cậu
đợi lâu. – Tiếng Nana cắt ngang dòng suy nghĩ của Minhyun.
Cô đặt tách cà phê lên
bàn rồi thật tự nhiên ngồi vào ghế đối diện. Nana chống cằm nhìn Minhyun một
lúc lâu khiến cậu cảm thấy ngượng phải quay đi tránh ánh nhìn ấy.
- L... Làm gì nhìn tớ
ghê vậy?
- Hôm nay cậu lạ lắm! Cả
Minki cũng vậy. Cả hai người dạo này sao thế?
- Không có gì đâu, cậu
đừng lo. Bọn tớ vẫn bình thường mà! – Minhyun cười gượng.
Rồi cả hai cùng chìm vào
sự im lặng. Hôm nay quán khá vắng, vì chẳng ai lại đi uống cà phê vào lúc giữa
trưa thế này cả. Đến khi không thể chịu nổi sự ngột ngạt này, Minhyun mới rút
chiếc điện thoại trong túi ra.
- À phải rồi Nana, cho
tớ xin số điện thoại của cậu. – Kèm theo đó là một nụ cười ngây thơ vô số tội
nga~
Nana trố mắt ngạc nhiên
nhìn vẻ hồn nhiên của Minhyun mà không nhịn được cười.
“Cậu ngốc thật hay giả vờ ngốc đấy? Hôm trước cá cược ngay trước
quán cà phê để tớ nghe được, bây giờ cậu nghĩ tớ sẽ dễ dàng cho cậu số điện
thoại vậy sao? Mọi chuyện đơn giản thế thì Minki đâu cần phải kiếm đủ cớ đi
lòng vòng như hôm qua.”
- Cậu cười gì thế? – Min
ngu ngơ của chúng ta đến giờ vẫn chưa hiểu rõ sự tình a~
- Không có gì. Cậu đáng
yêu thật đấy! Còn rất chân thật nữa. – Nana dùng tay che miệng để ngăn mình
không cười lớn hơn.
Minhyun nhận được lời
khen thì đỏ mặt ngượng ngùng, sướng đến phổng mũi, gãi đầu gãi tai trông ngố
hết chỗ nói.
- A ha ha, sao tự nhiên
lại nói thế?
- Tớ thấy sao nói vậy thôi! Mà cậu hát hay
lắm! Chơi đàn cũng giỏi nữa. Cậu học piano khi nào thế?...
...
Nana quả thật là một cô
gái khôn khéo không thể coi thường, và hiển nhiên một tên nhóc ngờ nghệch như
Minhyun sẽ dễ dàng bị dắt mũi mà quên béng đi mất cái ý định ban đầu của mình.
Hai người cứ thế ngồi trò chuyện suốt cả buổi, Nana ra sức tán dương là Minhyun
lại bắt đầu kể những chiến tích của mình, từ học hành, thể thao, năng khiếu này
nọ...
.
.
.
Tối hôm đó Minhyun bại
trận trở về. Trời lạnh, đút tay vào áo khoác lê từng bước nặng nhọc về nhà,
trong đầu cậu không ngừng rủa thầm bản thân sao ngốc nghếch đến thế. Bất chợt
cậu dừng lại khi ngẩng mặt lên và thấy một cái dáng nhỏ bé ngồi xổm ngay trước
cổng căn nhà đối diện nhà mình.
“Minki?”
- Làm gì ngồi đây?
Minki khịt mũi rồi từ từ
đứng dậy phủi những nếp nhăn quần nơi đầu gối.
- Kết quả thế nào rồi?
Minhyun thở một hơi dài
chán nản lắc đầu, toan bỏ vào nhà thì bị Minki giữ lại. Cậu kéo Minhyun lại gần
mình, nhụi đầu vào ngực cậu ta hít nhẹ. Hành động này dù không cố ý nhưng cũng
đã làm Minhyun cảm thấy một luồng điện 220V chạy dọc sống lưng, tim bất ngờ đập
điên loạn, tay chân cứng đờ, hơi thở hít vào rồi cũng chẳng dám thở ra.
- Cậu không dùng nước
hoa tớ tặng. – Minki chun mũi nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng sau khi xác định
mùi hương trên cơ thể Minhyun.
Minki vừa bỏ ra, Minhyun
thở phào nhẹ nhõm và bình thản đáp.
- Ừm, vì tớ không
thích...
- Cậu không thích? –
Minki hạ giọng chậm rãi nói rõ từng chữ, mắt lườm Minhyun đến tóe khói.
- Ừ, tớ không thích dùng
nước hoa cậu tặng đi cùng Nana.
- Mwo? – Minki nhếch môi
tỏ vẻ khó chịu. – Cậu đang coi thường quà tớ tặng cậu đấy à?
- Ơ... không, không phải
như cậu nghĩ đâu! – Minhyun xua tay, mồ hôi túa đẫm trán, cố gắng ngăn cơn giận
dữ đang dâng lên trong mắt Minki. Cả đời Minhyun sợ nhất ánh mắt này. Chỉ có
thằng ngu mới dám động chạm đến lòng tự ái của Choi Minki.
- Nhiều lời! Tớ không
quan tâm nữa! Cậu làm gì thì làm! – Chỉ nói có thế, Minki đùng đùng bỏ vào nhà
bỏ lại Minhyun đứng ngơ ra đó tận mấy phút.
Minhyun cố gắp sắp xếp
lại những gì vừa xảy ra. Có phải Minki vừa bỏ qua cho cậu không? Theo lý thì
bây giờ hẳn cậu đã phải bầm dập vì tội dám chọc giận nữ hoàng rồi. Có lẽ Nana
nói đúng. Minki dạo này có chút kỳ lạ.
.:End chap 3:.
Nhận xét
Đăng nhận xét