[Two-shot MinRen] Smile [Intro]

- Author: Âu Dương Kỳ Nguyệt
- Pairing: MinRen
- Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và tôi viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.
- Rating: K
- Category: romance, HE
- Summary: “Cậu chỉ cần cười lên, tôi như nhìn thấy trước mắt cả một cơn mưa kẹo ngọt.”
- Note:
+ Ý tưởng fic được lấy từ một clip nói về nụ cười vô tình được xem trên lớp nhưng không nhớ tên.
+ Trong phần Intro, đại từ nhân xưng thay đổi qua từng đoạn cho phù hợp với cảm xúc của đoạn, không phải để chỉ những người khác nhau.


.:Intro:.


Thiên hạ đồn rằng, tại thành phố này, có một vị hoàng tử kẹo ngọt. Một nụ người của chàng có thể đốn ngã bao trái tim non dại. Vị hoàng tử mang khả năng nịnh hót thiên bẩm.

Phải, dù là lời nói thật hay nói dối, mỗi lời chàng thốt ra đều có thể khiến kẻ đối diện nở rộ một đóa hoa cười.






- Bé con à, sao em lại khóc?

- Bóng của em… bay mất rồi…

Cậu trai ngước nhìn lên khoảng trời xanh ngắt, chỉ thấy một đốm chấm đỏ bay vút dần về phía xa. Khẽ đưa tay lau đi những giọt nước lăn tròn trên đôi má bầu bĩnh, cậu nở một nụ cười dịu dàng như nắng ấm.

- Bóng không bay mất đâu. Nó bay về thiên đường đấy. Nó sẽ mang ước nguyện của em đến với Thượng Đế, như vậy Người mới có thể thành toàn cho em.

- Thật ạ?

- Thật.

Cậu nhóc nhỏ ngừng ngay những tiếng nấc, ngước mặt lên bầu trời một lúc rồi rướng người hô to.

- Bóng ơi, bay cao nữa đi! Nhớ phải đến được Thiên Đường đấy nhé!






Thiếu nữ to béo ục ịch những bước chân vội vã dưới cơn mưa bất chợt. Một giọng nam lớn tiếng đầy khó chịu khi nàng bất cẩn va phải một ai đó. Túi xách rơi vãi những vật dụng linh tinh trên lòng đường đã ướt nước. Đôi tay nàng run rẩy lượm lặt chúng trở về, chỉ cảm nhận được vài giọt nước ấm nóng rơi xuống mu bàn tay, chẳng rõ là mưa hay nước mắt.

- Đừng khóc.

Một giọng nói trầm thấp ngọt ngào văng vẳng, chỉ thấy một tán ô xòe rộng trên đầu. Cậu trai cúi người nhặt từng thứ linh tinh rơi vãi ấy trở lại vào giỏ của thiếu nữ, dịu dàng đỡ nàng đứng dậy rồi rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay, chầm chậm thấm đi những giọt nước nơi khóe mắt nàng.

- Đôi mắt đẹp nhường này, chỉ nên dùng để biểu thị ý cười thôi. Tiểu thư, xin đừng khóc. Em thấy không, đến ông trời cũng vì không muốn người khác thấy em khóc nên mới đổ mưa đấy.

Nàng ngơ ngác nhìn người con trai tưởng chừng như đang tỏa sáng trước mặt, bất giác lại bật cười nghẹn ngào.

- Nói dối.

Tách!

Tiếng máy chụp ảnh khiến nàng giật thót, ngẩng mặt lên đã thấy màn hình một chiếc điện thoại đưa đến. Trên màn hình là hình ảnh một thiếu nữ mang nụ cười như nắng ấm giữa ngày mưa.

- Thấy không? Em cười lên thật sự rất đẹp.










- Bác gái, cái váy này đặc biệt rất hợp với người có gương mặt phúc hậu như bác. Trông bác như trẻ ra hai mươi tuổi ấy. Bác trai nhất định rất thích.



- Bé con à, cái nón này chẳng những che nắng rất tốt, còn rất hợp với màu tóc của em. Khi đội, tóc em sẽ lấp lánh dưới nắng như mấy nàng tiên luôn.



- Bác trai, bộ vest này màu tuy có hơi sáng, nhưng đường may rất tinh tế. Đối với người làm ăn lớn như bác, nó chẳng những khiến đối tác nể bác vài phần, mà màu sắc của nó theo phong thủy còn có thể giúp người mặc ăn nên làm ra nữa đó.



Đó là những lời bất kỳ gã bán hàng nào cũng có thể thốt ra. Vấn đề chính là vị nhân viên bán hàng kia, không chỉ nói những lời ngon tiếng ngọt khi mời chào khách. Lời vàng ý ngọc của hắn, có thể cho đi ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào và bất kể đối tượng là ai. Những ai biết hắn, dù biết rõ 80% những lời đó là nịnh hót vô thực, họ vẫn rất vui vẻ khi nghe chúng. Khách đến cửa hàng này, không chỉ để mua quần áo phụ kiện, mà cốt yếu chỉ là để nghe hắn rót mật vào tai.

Đã thành thói quen rồi.

Bản thân hắn cũng không còn nhận ra, đâu mới là lời thật lòng của mình nữa.

Nếu có ai hỏi, hắn sẽ nói, những gì hắn làm, căn bản chỉ là muốn thấy mọi người xung quanh đều nở nụ cười.

...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[One-shot MinRen] Ideal lover

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]