[Long-fic 2min] Slave [1]
§ Author: Gin Silversword
aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
§ Disclaimer: They don’t belong
to me. They belong to each other.
§ Category: historical,
fantasy, romance
§ Rating: T
§ Pairing: 2min, JongKey
§ Warning:
Yaoi
.:Chap
1:.
Tôi gặp em vào một buổi
chiều chạng vạng, trong chợ đen, với biển giá “Sale off 70%”.
Ánh mắt trong ngần ngơ
ngác nhìn dòng người qua lại. Tôi ngỡ ngàng đứng lặng nhìn em trong chốc lát.
Em có cái gì đó giống, rất giống người con gái mà tôi yêu thương. Tôi chăm chú
nhìn em, suy nghĩ miên man như thế mà quên mất rằng em chỉ là một đứa bé, một
đứa bé mới tầm mười tuổi.
Tôi đã mua em không một
chút chần chừ suy nghĩ. Vâng, đó là một việc làm thiếu suy nghĩ. Em còn quá nhỏ
để thay thế người ấy trong lòng tôi.
Cả ngày bị trưng bày ở
chợ đen khiến em bẩn quá! Tôi đưa em về, tắm rửa sạch sẽ và phát hiện: em là
CON TRAI! Tôi choáng. Tôi đã nghĩ em là con gái nên mới trông yếu ớt thế. Giờ
thì tôi đã hiểu vì sao người ta lại sale off những 70%. Với ngoại hình xinh đẹp
như thế, nếu em là con gái, chẳng thằng ngu nào bán em mà lại đi sale off dù
chỉ là 1%. Nhưng vì em là con trai, thứ nô lệ cần có thân hình lực lưỡng để
dùng cho các công trình xây dựng và khai quật, sale off 70% vẫn còn là giá đắt.
Bây giờ tôi biết làm gì với em đây? Tôi không thiếu nô lệ nữ, cũng không cần ai
thỏa mãn nhu cầu chăn gối, công trường cũng có quá nhiều nô lệ rồi. Sao tôi lại
vì một chút ngộ nhận tình yêu mà vác về một thứ vô dụng như thế chứ?
Tôi đặt em ngồi đấy, chăm
chú nhìn em và suy nghĩ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, làn da trắng nõn của em mới
lộ ra. Em thật sự… rất đẹp. Giờ nghĩ lại tôi mới thấy, có được em là một điều
may mắn. Đôi khi lớp bùn đất nơi chợ đen lại tỏ ra có ích, ít ra thì nó cũng đã
che khuất một thiên thần như em khỏi tầm mắt của những gã thương gia biến thái.
Uhm… khoan đã, từ nãy đến giờ hình như có cái gì đó hơi gượng gạo. Biểu cảm
trên gương mặt em không hề thay đổi. Ánh mắt vẫn trong veo, ngây thơ và ngơ
ngác. Em… hệt như một tờ giấy trắng, mà những thứ màu trắng thì rất dễ bị vấy
bẩn.
- Em tên gì?
Lắc đầu.
- Thế em bao nhiêu tuổi?
Lắc đầu.
Giờ thì tôi thấy em là
một tờ giấy trắng thật rồi. Không một chút dữ liệu về bản thân. Tôi còn lo
không biết em có khả năng nói không nữa. Tôi kéo em lại và nhẹ nhàng bảo:
- Hay là… ta đặt tên cho
em nhé!
Em (lại) ngơ ngác nhìn
tôi.
- Từ giờ ta sẽ gọi em là
Tae – Tôi cười tít mắt – và… em là nô lệ của ta. – rồi giương đôi mắt sắc lẹm
nhìn em đầy sở hữu.
- Tae? Nô lệ? – Em vừa
nói vừa đưa ngón tay nhỏ xíu chỉ vào mình.
Tôi ngạc nhiên sung
sướng. Cảm ơn trời! Ít ra thì em không bị câm, nếu không thì tôi không biết
phải trò chuyện với em thế nào nữa. Tôi trước giờ chưa từng có kinh nghiệm sống
chung với người khuyết tật.
Tôi vòng tay ôm em, rồi
thủ thỉ vào tai em bằng cái giọng mà chính tôi còn cảm thấy nó rất đểu:
- Ừ, nô lệ. Có nghĩa là… em
phải luôn luôn nghe lời ta.
~ o ~
Có một điều mà tôi phải
thừa nhận là: Tae… chẳng làm được gì cả, trí nhớ lại rất kém. Những việc mà tôi
sai bảo, chưa có việc nào em có thể hoàn thành. Từ việc đưa đồ đến công trường
đến việc đi gọi người hầu, và thậm chí là rót nước cho tôi.
Em hậu đậu thế đấy, nhưng
không hiểu sao tôi lại chăm chút cho em như con của mình vậy. Em thích uống
sữa, tôi đã cho người mỗi ngày đều mang sữa từ trang trại đến. Nhiều lúc tôi tự
hỏi: em hay tôi là nô lệ? Nhưng như thế tôi lại cảm thấy vui, dù em hầu như
chẳng nói gì cả.
Có lần tôi thấy em ngồi
gọt táo. Nhìn cái cách em cầm dao cộng với bản tính vụng về vô đối, tôi thật
chẳng yên tâm chút nào. Dù vậy tôi vẫn không ngăn cản, ít ra cũng phải để em
biết làm một cái gì đó gọi là có ích. Tôi ngồi xuống đối diện quan sát. Em say
mê tỉ mỉ đi từng nét dao trên quả táo đỏ mọng.
Khi mí mắt nặng trịch vừa
cụp xuống thì em lay nhẹ tôi. Tôi cố gắng lấy lại sự tỉnh táo sau một giờ ngồi
trông chừng mòn mỏi. Mở mắt ra, trước mắt tôi bây giờ là một quả táo không vỏ
trơn tru, nhẵn nhụi, sáng loáng và trông rất ngon lành. Tôi cười tít mắt, vỗ
tay khen ngợi:
- Tae của ta giỏi quá!
Và nếu tôi không lầm thì
khi ấy em đã cười, một cái nhếch môi mờ nhạt.
Em cắt một miếng táo đưa
cho tôi. Tôi ra hiệu để em đút cho mình. Em vươn người lên đưa miếng táo vào
miệng tôi. Tôi cắn, nhai, nuốt. Rồi lại cắn, nhai, nuốt cho đến hết miếng táo
và lưỡi tôi vô tình chạm vào tay em. Bàn tay với những ngón tay bé xíu được bao
bọc bằng một lớp da trắng, mềm và mịn như kích thích tôi. Bất giác tôi giữ chặt
lấy tay em, đủ chặt để em cảm thấy đau và vô tình phát ra một tiếng rên thật
khẽ. Tôi đã đánh mất chính mình trong khoảnh khắc, nắm chặt tay em và mút, để
từng ngón tay lần lượt chạm vào khoang miệng ướt át. Rồi tôi chợt nhìn sang em,
đôi gò má phúng phính của em đã đỏ ửng lên tự bao giờ. Giật mình, tôi bỏ tay em
ra và chỉ biết im lặng. Làm sao để giải thích hành động thiếu kiềm chế của
người lớn cho một đứa con nít hiểu được?!
Sau lần đó, có lẽ vì lời
khen của tôi mà ngày nào em cũng ngồi gọt táo. Tôi bận rộn khá nhiều việc,
nhưng cứ mỗi lần đi ngang cái “địa phận gọt táo” của em là tôi lại không kiềm
lòng được, phải dừng chân lại ngắm nhìn em một lúc rồi mới nuối tiếc bước đi.
Một lần có người mang đến
cho tôi một giỏ quýt. Từ lúc người ta mang vào, cho tới lúc người ta bước ra,
em cứ nhìn chằm chằm vào mấy trái quýt, cứ như thể em đang muốn thử tài gọt
trái cây của mình với mấy trái tròn tròn cam cam lạ hoắc nằm trong giỏ kia vậy.
Bất chợt, em xách dao đứng dậy, xăm xăm đi tới cái giỏ. Tôi biết rõ “ý đồ” của
em mà! Vì thế tôi không thể ngồi nhìn rồi cười thế này được, buộc phải lên
tiếng:
- Tae à, cái đó chẳng ai
gọt bằng dao đâu!
Em quay lại nhìn tôi ngơ
ngác.
- Mang giỏ quýt sang đây,
ta chỉ cho. – Tôi ngoắc tay.
Em để con dao qua một
bên, lon ton chạy đến rồi khệ nệ ôm giỏ quýt sang cho tôi. Nhìn thương lắm,
nhưng tôi vẫn không giúp, vì đó là việc em phải làm, vì em là nô lệ!
Tôi dùng tay bóc vỏ quýt,
hướng dẫn em cặn kẽ. Em chăm chú lắng nghe từng lời chỉ dạy của tôi. Bóc vỏ
xong một trái, tôi tách một múi ra đút cho em. Em há miệng cắn trọn miếng quýt
căng mọng và vô tình để những giọt nước bắn vào tay tôi. Không biết có phải vì
tiếc rẻ hay không mà em đã dùng hai tay giữ lấy bàn tay tôi và… bắt đầu liếm.
Tôi thật sự ngạc nhiên khi em làm điều đó, và tôi biết, điều tôi sợ nhất sẽ đến
mà tôi không cách nào ngăn cản: cơ thể tôi bắt đầu có phản ứng. Nếu em chỉ đơn
giản là liếm những giọt tinh dầu quýt ngọt ngào trên tay tôi thì tôi sẽ không
phản ứng mạnh thế này đâu. Thế này không gọi là liếm, mà là mút. Em mút từng
ngón tay tôi. Đôi má phúng phính ửng đỏ, hàng mi khép hờ, cứ như thể em rất say
mê với cái việc mình đang làm vậy. Tôi tự hỏi, cái vẻ ngây thơ, ngơ ngác hằng
ngày của em đâu rồi? Em như thế này thật là quá sức…, khiến người ta không thể
kiềm lòng được mà! Người tôi run lên từng đợt. Cảm giác nóng hừng hực lan
truyền từ các ngón tay ra toàn cơ thể rồi đến mặt, hai bên tai như bốc khói.
Tôi biết, cái vẻ uy nghiêm của một chủ nô trên mặt tôi bây giờ chắc cũng chẳng
còn nữa. Cái cảm giác phải cố gắng kiềm chế thật khó chịu, giống như có một
luồng điện đang chạy dọc sóng lưng vậy. Lúc đó hẳn lý trí của tôi phải sắt thép
lắm mới không lao tới em như một con sói đói khát.
Khi sức chịu đựng đạt đến
cực hạn, tôi rút mạnh tay ra làm em mất thăng bằng ngã người ra sau. Tôi vội
bước tới đỡ em dậy.
- Ta… ta xin lỗi.
Em ngồi dậy, nắm lấy vạt
áo tôi, ngước mặt nhìn tôi. Em lại là em rồi, vẫn là đôi mắt ấy, to tròn, long
lanh và ngơ ngác.
- Minho …
không thích?
Tôi hơi sững lại vài giây
trước câu hỏi bất ngờ của em. Em vì nghĩ tôi sẽ thích nên mới làm thế sao?
- Không phải, chỉ là… có
một chút không thoải mái.
Tôi lúng túng đưa tay gãi
đầu, quay mặt đi, cố tránh cái ánh mắt quá đỗi ngây thơ ấy của em. Đôi mắt sâu
thẳm, đen láy, tưởng chừng có thể nhìn thấu tận tâm can tôi.
- Tae… xin lỗi. – Em cúi
đầu lí nhí. Hành động đó sao lại đáng yêu đến thế!
Tôi mỉm cười cúi xuống bế
em lên ôm gọn vào lòng. Tae nghiêng đầu tựa vào ngực tôi, im lặng.
Bây giờ tôi mới bắt đầu
thắc mắc, Tae ngây thơ trong sáng như vậy không thể nào tự nhiên lại làm những
việc (người lớn) như thế, chắc chắn là có kẻ chỉ bậy. Tên biến thái nào lại đi
dạy trẻ con những thứ đen tối như vậy chứ? Rồi tôi há hốc mồm sững sốt khi sực
nhớ ra mình chính là tên biến thái đó. Chính là lần đó, lần tôi mất kiểm soát
mà làm việc tương tự với em. Tae nhất định là nghĩ việc đó làm con người ta
thích thú nên mới học theo tôi. Khoan, nói vậy nghĩa là Tae cũng thích khi tôi
làm như thế sao? Không được! Càng nghĩ càng bậy. Không nghĩ nữa! Tôi lắc lắc
đầu mấy cái rồi siết nhẹ Tae trong vòng tay.
“Tae
à, sau này appa sẽ nghiêm túc hơn, sẽ không làm gương xấu cho con nữa đâu!”
.:End
chap 1:.
Nhận xét
Đăng nhận xét