[One-shot LJong] Silence
∞ Author: Gin Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
∞ Rating: K
∞ Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tác giả.
∞ Category: romance
∞ Pairing: MyungJong
∞ Status: Complete
∞ Rating: K
∞ Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tác giả.
∞ Category: romance
∞ Pairing: MyungJong
∞ Status: Complete
.:Start:.
Tuyết...
Em lặng lẽ ngồi bên
cửa sổ, ngắm những bông tuyết nhẹ nhàng buông xuống. Giai điệu “Only
tears” từ chiếc radio nhỏ vang vọng trong căn phòng được phủ đầy bởi
ánh đèn vàng ấm áp. Từng ca từ rót vào tai em. Mắt em hướng vào
màn đêm xa thẳm...
Em nhớ anh, Myung Soo
ah...
Đêm Giáng Sinh, một
mình em trong căn phòng ấm áp nhưng lạnh lẽo. Dây đèn nhấp nháy trên
cây thông trông đến buồn tẻ. Em chỉ có thể mỉm cười khi nghĩ đến anh,
nghĩ đến... tình yêu thầm lặng dành cho anh...
Anh là đàn anh học
trên em một lớp. Sở hữu một gương mặt điển trai, anh luôn được bao
nhiêu là con gái vây quanh. Còn em, một thằng nhóc tầm thường không có
gì đặc biệt, chỉ có thể lặng lẽ đứng ở một góc khuất và dõi theo
anh.
Lần đầu tiên thấy anh, em đã rất sợ một lúc nào đó sẽ
phải chạm mặt...
PHỊCH!
- Ah...
- Ah, xin lỗi...
Giây phút em lo sợ đã
đến rồi anh ạ! Người va vào em, người nói câu xin lỗi em, người đang
cúi xuống nhặt những quyển sách hộ em, gương mặt với những đường
nét rõ ràng đang xuất hiện trước mặt em... chính là anh.
Em thấy tim mình như
ngừng đập vào giây phút đó. Em thấy sóng mũi cay cay và khóe mắt
nóng hổi. Em thấy tay mình run. Em thấy mình lặng đi một lúc rất lâu
chỉ để nhìn anh, mặc cho anh đang loay hoay với đống sách vương vãi
trên sàn. Và em thấy... anh đang nhìn em.
Có thể chỉ là vô
tình, nhưng ít nhất thì, bây giờ anh đang nhìn em đấy. Chỉ một ánh
nhìn của anh, tim em vỡ òa trong hạnh phúc.
- Uhm... cậu không sao
chứ?
- Ơ... à... em không
sao.
Em gượng cười rồi
quay đi tránh ánh mắt hút hồn ấy. Đây chính là lý do em không cho
phép bản thân tiếp cận anh, vì chỉ cần nghe giọng nói này của anh
thôi, em đã không thể kìm được lòng mình
nữa rồi.
Em nhanh chóng thu dọn
đống sách vở, nhanh chân bỏ đi trước khi mình lại có một biểu hiện
ngớ ngẩn nào đó. Em không chạy được xa đâu, chỉ vừa khuất tầm nhìn
anh, đôi chân em đã như không còn sức lực. Em ngồi thụp xuống chân
tường, thở từng hơi nặng nhọc, tim đập liên hồi, mắt ầng ậng nước.
Chỉ đơn thuần là một lần gặp gỡ mà cảm xúc của em đã hỗn loạn
thế này. Em thật sự... đã thích anh nhiều hơn mất rồi.
Tình yêu thầm lặng
của em, kể từ hôm đó, trở nên rất khó khăn. Anh vẫn luôn bắt gặp ánh
mắt em dõi theo anh, bắt gặp vẻ lúng túng của em khi bị bắt quả tang
nhìn trộm. Những lần như thế, em đều nhanh chân bỏ đi. Em chỉ là muốn
nhìn anh lâu thêm một chút thôi. Vì vậy xin anh... đừng để ý đến sự
hiện diện của em, được không anh?
- Ah, cậu là cậu
nhóc hôm đó?
Giọng nói của anh
khiến tim em giật thót. Dù chỉ nghe qua một lần, nhưng em có thể chắc
chắn đó là anh. Em hít một hơi thật sâu quay lại nhìn, mặt thoáng
ửng đỏ khi phát hiện ra, khoảng cách của chúng ta quá gần như thế.
- Cậu cũng đi chuyến
bus này à? Sao tôi chưa bao giờ thấy cậu?
- Uhm... hôm nay em sang
nhà dì có chút việc...
Em biết anh thường đi
bus số 8 về nhà, thế nên em đã cố tình đón trễ một chuyến khi biết
mình cũng phải đi bus số 8 để đến nhà dì. Anh à, đây là duyên phận
sao?
- Ra vậy... À phải
rồi, lần trước tôi vẫn chưa biết tên cậu. Cậu tên gì?
Đừng hỏi tên em. Anh
không cần biết đến nó đâu.
- Su... Sung Jong ạ...
Rồi anh sẽ quên nhanh
thôi. Một cái tên không có gì đặc biệt của một con người rất đỗi
bình thường như em.
- Sung Jong à? Tôi sẽ
nhớ cái tên này. – Anh lại cười. Vì nụ cười này mà mỗi ngày em đều
thích anh nhiều hơn. – Còn
tôi là...
- Myung Soo...
- Cậu biết tôi sao?
- Ở trường anh rất
nổi tiếng mà...
- Ah, ngại quá!... Tôi
tự hỏi, không biết đó có phải lý do cậu vẫn hay nhìn trộm tôi không?
- Ơ... em xin lỗi...
- Không sao. Lúc đó
tôi chỉ thắc mắc tại sao cậu lại
nhìn tôi thôi. Vậy... lý do là gì?
Xin anh, đừng hỏi em
những câu như thế. Đừng bắt em phải thổ lộ tình cảm của mình. Xin
hãy để tình yêu của em mãi thầm lặng, để em lặng lẽ ở bên cạnh
anh...
- Ah, em xuống ở đây.
Tạm biệt anh!
Em nhanh chóng chạy
xuống ngay khi xe bus dừng ở trạm. Một việc làm ngu ngốc, phải không
anh? Nhà dì em thật sự không xuống ở trạm này đâu.
Cuộc gặp gỡ hôm nay,
rồi anh sẽ quên nó nhanh thôi, kể cả cái
tên Sung Jong nữa. Anh không có lý do gì để nhớ những thứ tầm thường
như thế.
Khi em gặp anh, em sợ mình sẽ thích anh nhiều hơn, và
rồi... tổn thương nhiều hơn.
- Chúng ta lại gặp
nhau rồi.
Phải, anh lại một
lần nữa xuất hiện trước mặt em. Và cảm xúc của em lại bắt đầu hỗn
loạn.
- Anh ngồi đây nhé!
- N... Nae...
Em vẫn còn chưa hết
bất ngờ khi anh thay đổi cách xưng hô như
thế.
Vậy là... gần hơn
rồi. Và... khả năng bị tổn thương sẽ ngày càng nhiều hơn...
Căn tin ồn ào bởi
những thứ tạp âm, nhưng với em cả thế giới như nín lặng, chỉ có
giọng nói của anh là rõ mồn một bên tai.
Em nghiêng đầu chăm
chú nhìn anh, lắng nghe từng lời anh nói, cố gắng ghi nhớ hết những
gì về anh. Chỉ nhớ thôi, rồi em sẽ mang theo những ký ức này cùng
tình yêu dành cho anh đến một nơi xa xôi nào đó khi mình không còn ở
bên anh nữa.
- Này
nhóc, tên đầy đủ của em là gì?
- L…
Lee Sung Jong ạ.
- Lee
Sung Jong? A, vậy em có quen biết với đàn anh Lee Sung Yeol năm 3 không?
Em bất
ngờ và có dự cảm chẳng lành khi anh đột nhiên nhắc đến người khác trong cuộc
trò chuyện của chúng ta. Gì thế này? Dù đã luôn dặn lòng, nhưng có vẻ em đã mơ
hão rồi, đúng không anh?
- Vâng,
anh ấy là anh trai em…
- Vậy
à? May quá! Kể anh nghe đi…
Đau.
Đau lắm anh à!
Tai em
ù cả lên, đầu óc em trống rỗng. Em chẳng còn nhớ anh đã hỏi em những gì. Em chỉ
thấy anh cười rất tươi khi nói về người ấy, về anh trai em. Em chỉ nhớ mình đã
vô thức trả lời những câu hỏi của anh. Và em chỉ nhớ, ngày hôm ấy, em biết mình
không có quyền hy vọng vào điều gì nữa.
Sự thật
trước mắt. Giấc mộng vỡ tan. Cả khi ngủ cũng không thể mỉm cười bởi những ảo
tưởng hạnh phúc.
- Sung
Jong ah…
Là anh.
Em từng
nói, rồi anh sẽ nhanh chóng quên cái tên đó thôi. Dù thế, mỗi khi anh gọi tên
em, em tưởng chừng mình có thể chết đi vì hạnh phúc.
Thế
nhưng…
Giờ
đây, khi cái tên ấy được cất lên bởi chất giọng trầm ấm của anh, em lại thấy
lòng mình nặng trĩu.
Hít một
hơi thật sâu, cố giữ nụ cười thân thiện giả tạo, em quay lại nhìn anh, dù biết
bản thân sẽ lại bị tổn thương bởi những gì anh sẽ nói.
- Vâng?
- Cái
này… - Anh chìa ra trước mặt em một mảnh giấy nhỏ. Em biết thừa, nó không dành
cho em. – Giúp anh hẹn Sung Yeol hyung vào đêm Giáng Sinh nhé!
Cầm lấy
tờ giấy này, đồng nghĩa với việc em mang tất cả tình yêu em dành cho anh chôn
sâu vào một góc khuất thăm thẳm, nơi anh sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy và có thể
chạm đến, nơi chỉ có mình em bị bao bọc bởi bóng tối cô đơn và con tim mục nát.
Em
không muốn khóc trước mặt anh. Hơn hết, em đã biết thừa chuyện này sẽ đến.
Anh…
vốn không thuộc về em. Vốn đã không thuộc về, thì cũng chẳng có lý do để níu
kéo bằng nước mắt.
Nuốt
ngược nước mắt vào trong, em cầm lấy mảnh giấy nhỏ, cầm lấy con dao đâm vào
chính tim mình, thốt lên một tiếng “Vâng” nghẹn đắng.
- Haha,
ngoan lắm!
Đừng
xoa đầu em như thế. Giờ đây, từng cái va chạm của anh cũng có thể khiến em thấy
ngạt thở. Lần này thôi anh nhé! Em nghĩ mình sẽ chẳng có đủ sức chịu đựng để
chạm mặt anh sau này nữa đâu. Đặc biệt là sau đêm Giáng Sinh…
- Cho
em nè nhóc! Quà hối lộ đấy!
Anh à,
xin đừng đề cao sức chịu đựng của em như thế. Anh sẽ có thể bóp chết em bằng sự
ngọt ngào này mất. Bàn tay này, một khi đã chạm vào, sẽ rất khó có thể buông
ra.
Đông.
Tuyết lạnh. Một khi đã nắm lấy, xin đừng buông ra, vì sau đó, hơi lạnh sẽ tê
buốt hơn gấp trăm lần.
- Thế
nhé! Nhờ em cả đấy!
Anh bỏ
đi, môi cười rất tươi và hạnh phúc.
Em ở
lại, nơi bàn tay lạnh buốt được sưởi ấm bởi những giọt nước mắt nhỏ xuống viên
chocolate trắng đắng ngắt trên tay.
Bụp!
Bụp bụp!
Pháo hoa
bắn rồi. Em ngồi đây có thể thấy được pháo hoa rực rỡ giữa trời đông giá rét.
Và có thể tưởng tượng, anh hạnh phúc thế nào khi được cùng anh ấy tay trong tay
ngắm cảnh tượng đẹp đẽ này.
Em
không khóc được nữa anh à!
Bài hát
“Only tears” vẫn đều đặn rót vào tai. Trái tim em đang gào khóc trong nỗi nhớ
tuyệt vọng.
Những
gì em có thể làm, chỉ đơn thuần là ngồi đây, nguyện cầu hạnh phúc cho anh.
Ánh đèn
nhấp nháy trên cây thông Giáng Sinh ấp áp, soi rõ độc bóng em đổ dài.
Kết
thúc của kẻ chỉ biết yêu trong thầm lặng và chấp nhận bầu bạn cùng nước mắt.
End
?
Not!
KÍNH
COONG!
Nó ngồi
bật dậy trong giấc ngủ thiêm thiếp. Có lẽ hyung nó đã về. Trở về sau chuyến hẹn
hò hai người vui vẻ.
Nó mệt
mỏi lết thân ra mở cửa.
CẠCH!
Cánh
cửa dần hé mở. Thế nhưng, người đứng trước cửa, không phải là Sung Yeol.
- Cậu
là Lee Sung Jong?
- Vâng?
– Nó ngơ ngác nhìn con người trong trang phục ông già Noel đang đứng trước mặt.
Chắc là dịch vụ phát quà.
- Merry
Christmas! Quà Giáng Sinh của cậu, mời cậu ký nhận.
Nó vẫn
không rời mắt khỏi con người đó. Chất giọng anime này, chẳng phải là quen quá
sao?
Nó cầm
lấy đơn hàng, hai mắt như lồi ra khi nhìn thấy tên người gửi to đùng ba chữ
“KIM MYUNG SOO”. Chưa hết, lướt mắt xuống dưới mồm nó tiếp tục há hốc với tên
món quà.
“Người - giao - hàng???”
Tim nó
dội từng hồi như muốn vỡ tung. Đánh ực một cái, nó ngẩng mặt lên. Ông già Noel
gỡ bỏ bộ râu trắng tuyết, mỉm cười dịu dàng.
- Em sẽ
nhận món quà này chứ?
Merry Christmas, Sung Jongie! :”>
.:Happy Ending:.
.:Behind the scene:.
- Sung
Yeol oppa, uống nữa đi anh~
- Được
được, anh uống đây. Hỹ hỹ, mấy em định chuốc say anh hay sao?
- Bọn
em đâu dám~ Tại đâu phải lúc nào cũng có cơ hội được gần gũi một hot boy như
anh đâu~ Bọn em chỉ muốn anh được thoải mái thôi mà~
- Haha,
cái thằng Myung Soo này thật biết cách hối lộ a~ Toàn mấy em xinh tươi thế này
ai mà cưỡng lại cho nổi… Hí hí…
- Ai
da~ nhột quá~
- Em
nữa, em nữa!
- Được
được… Anh thưởng đều hết!
…
[Và còn
một loạt hành động bỉ bựa khác nổi lên khi say của hot boy Lee Sung Yeol không
tiện kể ra. ==”]
Nhận xét
Đăng nhận xét