[Drabble 2min] Ngủ ngon, yeobo!

§ Author: Gin Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
§ Disclaimer: They don’t belong to me. They belong to each other.
§ Category: angst
§ Rating: K
§ Pairing: 2min
§ Warning: SA

.:Start:.

Chia tay?

Kết thúc rồi, phải không em?
 
Ngắn quá!
 
Thời gian chúng ta ở bên nhau... chỉ đếm trên đầu ngón tay.
 
Một tuần.
 
À không, không lâu đến như vậy đâu! Từ đầu đến cuối, tôi vẫn là người duy nhất chủ động.



Là tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

Là tôi sau ngày hôm ấy lúc nào cũng nghĩ đến em.

Là tôi chủ động nói lời yêu.

Là tôi đề nghị em hẹn hò với mình.

Là tôi chủ động nhắn tin cho em mỗi ngày. Là tôi mỗi tối trước khi ngủ đều nhắn cho em một tin “Ngủ ngon, yeobo!”



Em chỉ đơn giản xem tôi là một đàn anh. 

Em chỉ đơn giản tìm đến tôi những khi cần. 

Em chỉ đơn giản đón nhận tình cảm của tôi. 

Em chỉ đơn giản chấp nhận lời đề nghị hẹn hò của tôi. 

Em chỉ đơn giản trả lời những tin nhắn của tôi. 

Em chỉ đơn giản mỗi tối trước khi ngủ đáp lại tin nhắn của tôi “Nice dream!”.



Chúng tôi... gần như không biết gì về nhau.

Tôi gọi em là Taemin, còn em gọi tôi là Minho.

Chúng tôi học tập, sống và sinh hoạt ở hai cực của thành phố. Vì là năm cuối cấp, thời gian rỗi của em không nhiều. Vì thế, chỉ cần thời gian biểu của em trống khoảng một giờ là tôi lại xách xe chạy đến chỗ em, mặc cho quãng đường đi mất khoảng một tiếng rưỡi. Tôi không quan tâm mình phải đi quãng đường ấy bao nhiêu lần, tôi chỉ cần biết, tôi muốn được gặp em. Vì... tôi yêu em.

“Em có gì đâu mà muốn gặp em dữ vậy?”

Taemin ah, tôi không xem đó là một lời nói đùa.

Tôi đã từng bị đá nhiều lần rồi, quá nhiều để bây giờ mọi thứ về em đều trở nên quá nhạy cảm với tôi.

Câu nói ấy, tôi xem như... một cách em từ chối gặp mặt tôi.

Em... đã suy nghĩ kỹ rồi đúng không?

Em... muốn thay đổi quyết định của mình rồi đúng không?

Em... muốn rời xa tôi rồi đúng không?

Vì... tôi hoàn toàn không giống như em nghĩ.

Tôi không phải tuýp người lạnh lùng điềm đạm như cái vẻ bề ngoài.

Tôi không phải tuýp người trầm tính ít nói như lần đầu em gặp.

Tôi... cũng không mạnh mẽ như em vẫn thấy.

Choi Minho không phải là một con người như thế.

Hắn ích kỉ lắm! Hắn tham lam lắm! Đối với hắn một tuần gặp Lee Taemin một lần là không đủ. Đối với hắn mỗi ngày đều nhắn tin với Lee Taemin là không đủ. Hắn muốn nhiều hơn thế.

Em đã phát hiện ra rồi đúng không? Đã phát hiện ra con người thật của hắn rồi đúng không? Và... em bắt đầu tránh né hắn?

“Cứ nhắn tin cho em, em sẽ trả lời tin nhắn của anh bất kỳ lúc nào.”

Em đã từng nói thế, nhớ không?

Ban đầu là thế thật, nhưng ngày qua ngày, khoảng cách giữa các tin nhắn của em cứ thưa dần. Tôi biết, em cần phải học nên sẽ không có nhiều thời gian dành cho tôi. Tôi cũng thôi không làm phiền em bằng những tin nhắn vớ vẩn nữa khi bắt đầu có cảm giác em đã chán với việc bấm những con chữ trên điện thoại. Ở hai nơi khác nhau, không thể gặp em thường xuyên, kể cả nhắn tin cho em cũng phải hạn chế, tôi chỉ có thể mỗi tối gửi một tin nhắn cho em chúc ngủ ngon và mỉm cười khi thấy em hồi đáp.

Cứ thế, một mình tôi ôm nỗi nhớ về em cho đến ngày... tôi không còn nhận được tin nhắn hồi đáp của em nữa.

Chia tay?

Đó là hai chữ xuất hiện ngay trong đầu tôi lúc này.

Kết thúc rồi sao Taemin?

Trò đùa tình yêu em dành cho tôi đã kết thúc rồi sao?

Thà từ đầu đừng để tôi nuôi hy vọng, em để tôi yêu em, để tôi ngày đêm đều nghĩ đến em, để tôi nghĩ rằng em ít nhiều cũng có tình cảm với tôi, rồi bây giờ em lạnh lùng ra đi thế sao?

Còn tôi thì sao?

Tôi phải làm gì đây?







Đang là mùa thi, nhưng tôi đã vứt bỏ tất cả, chạy đến chỗ em sau mấy ngày liền không một tin nhắn. Tôi không biết mình làm vậy để làm gì? Rõ ràng là em đã vứt bỏ tôi. Rõ ràng là em không muốn dính líu đến tôi nữa. Tôi còn mặt dày đến tìm em để làm gì chứ? Tôi đang cố gắng níu giữ cái gì vậy? Choi Minho, lòng tự trọng của mày đâu rồi?

Tôi hỏi đường đến chung cư của em, trước đó cũng có nghe em nói em ở khu nào, nhưng hộ số mấy thì tôi không biết. Tôi cứ lẩn quẩn quanh đó, hy vọng thấy ai đó để hỏi thăm. Tình cờ tôi nghe được cuộc đối thoại của hai ajuma gần đó.

- Thằng nhóc đó chết yểu tội quá!

- Ừ, nghe nói nó chuẩn bị thi vào trường đại học danh tiếng nào đó. Tiếc thật! Đúng là trời kêu ai nấy dạ mà!

Tôi không dám tin, nhưng chẳng hiểu sao lại nghĩ em chính là người mà hai ajuma ấy đang nói tới.

Tôi vội chạy đến, ngập ngừng hỏi một ajuma:

- Ajuma, cho cháu hỏi, người hai người đang nói đến... là ai vậy ạ?

- À, thằng nhóc đó ở lầu dưới, hình như tên Taemin gì đó thì phải. Mấy hôm trước nó lên cơn đau tim, cấp cứu ở bệnh viện nhưng không qua khỏi. Người nhà nó vừa đến dọn đồ cho nó hôm qua đấy! Cậu chắc là bạn của nó hả?...

Tôi hoàn toàn mất hết sức lực, hai tai ù cả lên.

Taemin... Taemin của tôi...

Tôi cứ bần thần khụy gối xuống nền nhà, nước mắt cứ không ngừng rơi.

Tại sao vậy Taemin? Tại sao tôi lại không biết gì cả? Tại sao chuyện quan trọng như thế lại không cho tôi biết? Em biết tôi yêu em mà! Tại sao lại ra đi không để lại một lời nào như thế? Taemin ah...







Đêm ấy, em đã ngủ một giấc ngủ rất dài, dài đến nỗi, em sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Tin nhắn cuối cùng của tôi trong điện thoại em... 

“Ngủ ngon, yeobo!”

.:End:.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]

[One-shot MinRen] Biển Busan