[One-shot LJong] I wanna sleep with you
∞ Author: Gin
Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
∞ Rating: M
∞ Disclaimer: Nhân
vật trong fic không thuộc về tác giả.
∞ Category: romance, humor
∞ Pairing: MyungJong
∞ Summary: “Tôi muốn ngủ với anh. Hãy qua đêm với tôi.”
∞ Status: Completed
∞ Warning: YA
.:Start:.
- Tôi muốn ngủ với anh. Hãy
qua đêm với tôi!
Myung Soo quay sang trố mắt nhìn thằng nhóc
người gầy gộc da trắng bóc môi đỏ chót tóc vàng hoe hùng hổ đứng chìa cộc tiền
ra trước mặt hắn.
Hắn khẩy cười rồi quay lại với ly Martini trên
tay.
- Cậu nhầm người rồi!
- Không biết! Đêm nay anh phải qua đêm với
tôi! – Thằng nhóc miệng thì lớn tiếng nhưng hai mắt lại rưng rưng, như thể nó
đang dồn hết can đảm để nói ra điều đáng xấu hổ này. Tay siết mạnh cộc tiền
phẩy phẩy trước mặt hắn.
Myung Soo bắt đầu cảm thấy phiền toái, hắn
đứng dậy tiến đến gần nó làm nó hoảng sợ lùi lại ra sau, lưng chạm vào quầy pha
chế. Cứ thế, hắn dí sát mặt vào nó, tay chống xuống mặt bàn đẩy người về phía
trước, ép nó vào thế bị động, cả thân người gần như nằm dài ra.
- Tôi nhắc lại, tôi không phải trai bao. – Hắn
nhìn xoáy vào mắt nó, nghiến răng, đanh giọng.
Thằng nhóc run rẩy cầm cộc tiền che ngang mặt,
tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ hãi đến gần như bật khóc. Nó bắt
đầu mếu máo.
- Nhưng... nhưng... tôi... chỉ là muốn qua đêm
với anh thôi mà...
Myung Soo gục mặt vào ngực nó làm nó hoảng hốt
chẳng dám nhúc nhích.
- Tôi bó tay cậu rồi! Thật sự không hiểu tôi
đang nói gì sao?
Rồi bất chợt cái mùi hương dìu dịu mà quyến rũ
trên người nó xộc vào mũi hắn, kích thích từng nơron thần kinh của não bộ khiến
đầu óc trở nên mụ mị. Hắn cứ cọ mũi lên lớp áo mỏng tanh nhưng đắt tiền nơi
ngực nó, lần mò lên đến cổ, hít lấy cái mùi hương đầy cám dỗ. Tim nó đập như
đang biểu tình dữ dội, cảm giác nhột nhột ở cổ lan dần khắp cơ thể, thân nhiệt
tăng đột biến, còn mặt thì khỏi nói, chắc còn hơn quả cà chua chín ấy chứ! Phản
ứng của nó khiến hắn trở nên thích thú, con ác thú trong hắn đã trỗi dậy. Hắn
từ từ ghé sát vào tai nó, rót từng lời ngọt lịm thấm đượm hương Martini.
- Tôi suy nghĩ lại rồi. Xem ra... cậu cũng
không tệ. – Kèm theo đó là một nụ cười, à không, một cái nhếch môi tà đạo.
Căn phòng khách sạn trắng muốt, rèm trắng,
tường trắng, ra trải giường trắng, chăn bông trắng, tóm lại là trắng tất, đúng
như cái tên của nó, khách sạn White Confession.
Thằng nhóc ngồi trên giường, tâm trạng rối
bời. Chính nó tự đâm đầu vào, nhưng giờ lại muốn rút lui. Hay là nhân lúc người
kia còn trong phòng tắm, nó bỏ về nhỉ? Nghĩ đến đó nó lại lắc đầu nguầy nguậy.
Không được, đã quyết định rồi thì phải làm cho tới. Ước nguyện cuối cùng của
nó...
Cạch!
Nó giật thót.
Nó đang run. Nó đang sợ. Bây giờ ngay cả tiếng
vặn nắm cửa rất nhẹ như thế cũng có thể làm nó giật mình. Lần đầu tiên của
nó... cũng chính là lần cuối cùng...
Myung Soo vò vò mái tóc từ phòng tắm bước ra,
đưa mắt nhìn sang cậu bé đang ngồi thu lu trong một góc giường.
- Đến cậu tắm kìa!
- À... ờ...
Nó lúng túng lôi cái khăn bông chầm chậm bước
về phía phòng tắm. Vừa bước ngang hắn, đột nhiên cánh tay nó bị giữ lại, nhanh
như cắt, cả thân người nó bị nhấc bổng lên và quẳng lên giường. Trước khi nó
nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì Myung Soo đã nằm ngay trên người nó.
- Anh... anh bảo tôi đi tắm... – Nó cố sức đẩy
hắn ra bằng hai cẳng tay khẳng khiu yếu ớt.
- Tôi đổi ý rồi. Cậu không cần tắm. Làm luôn
đi! – Hắn khẽ chau mày.
Nó sợ hãi bắt đầu vùng vẫy, tay chân quơ loạn
xạ. Hắn nhanh chóng cố định hai cánh tay nó chỉ bằng một tay, tay còn lại mở
vuột từng cúc áo sơ mi mỏng dính. Môi hắn cứ không ngừng ra sức đặt vô số những
vết hôn lên chiếc cổ trắng ngần.
Vài tiếng nấc vang lên.
Hắn giật mình ngồi bật dậy. Đôi mắt nó nhắm
tịt, từng dòng nước lăn dài thấm ướt gối. Hắn... chợt thấy một chút chạnh lòng.
Hắn bỏ tay nó ra, hai cổ tay hằn đỏ. Hắn ngập
ngừng đưa tay lên gạt ngang dòng nước đang lăn dài từ khóe mắt, vuốt nhẹ mớ tóc
mai đang bết cả vào mặt nó vì những giọt mồ hôi sợ hãi.
- Tại sao? – Giọng hắn nhỏ nhẹ rất đỗi dịu dàng.
Nó ngỡ ngàng mở đôi mắt to tròn long lanh nhìn
hắn. Những tiếng nấc cứ bất chợt thoát ra từ cổ họng. Hắn bước ra khỏi người
nó. Hắn vừa đặt chân xuống giường, nó đã nhanh chóng ngồi bật dậy níu lấy vạt
áo hắn.
- Đừng... đừng đi! Tôi... sẽ không khóc nữa
đâu!
Hắn quay lại nhìn nó, khẽ thở dài rồi quay lại
cúi xuống xoa đầu nó.
- Không cần tự ép mình vậy đâu! Cậu thế này
lương tâm tôi cũng không cho phép.
- Không, tôi thật sự rất muốn làm chuyện đó. –
Nó lắc đầu nguầy nguậy. – Chỉ... chỉ cần cho tôi chút thời gian đề chuẩn bị
tinh thần thôi...
- Lần đầu đúng không? – Hắn nghiêng đầu hỏi
nó.
Nó chỉ khẽ gật đầu. Hắn ngồi xuống cạnh nó,
luồn tay vào sau gáy, bên dưới những lọn tóc tơ vàng lấp lánh.
- Nếu cậu muốn tôi sẽ dạy cậu. Chúng ta sẽ bắt
đầu từ những bước nhẹ nhàng nhất. Được chứ?
Nó gật gù ra vẻ hiểu chuyện.
- Được rồi. Cậu tên gì?
- Nae? – Nó ngước lên nhìn hắn với vẻ mặt hết
sức ngạc nhiên.
- Cái tên rất quan trọng. Cậu sẽ phải dùng nó
khi làm chuyện đó đấy! Tất nhiên cậu không thể làm tình với một người mà miệng
lại gọi tên người khác, đúng không? Tên tôi là Myung Soo, còn cậu?
- Sung... Sung Jong...
- Được rồi, Sung Jong, chúng ta bắt đầu nhé!
Nó mím môi gật nhẹ, có vẻ đã đến giờ phút căng
thẳng thật sự. Myung Soo khẽ nâng cằm nó lên, nhìn thẳng vào mắt nó. Mi mắt nó
rụt rè cụp xuống tránh ánh mắt hắn.
- Đừng như thế! Cậu phải nhìn tôi chứ!
Nó ngoan ngoãn từ từ đưa mắt lên nhìn hắn. Một
phút ngỡ ngàng thoáng qua. Nó đã không nghĩ hắn lại đẹp như thế. Một vẻ đẹp
hoàn hảo. Tim nó đập rộn ràng tự tán dương bản thân đã chọn không nhầm người.
Trong ánh đèn lập lòe của quán bar, nó đã cố căng mắt ra để tìm cho ra người
đẹp nhất ở đó. Nó không muốn phí đêm duy nhất của mình cho một gã có nhan sắc
tương đương Chung Vô Diệm. Xem ra thì mắt nó vẫn còn khá tốt.
- Cười gì thế?
- Anh đẹp. – Nó nhe răng ra cười.
- Ngốc. Tôi biết thừa điều đó. – Hắn búng yêu
vào trán nó rồi chợt giật mình nhận ra, sao hôm nay hắn dịu dàng thế không
biết. Hắn hắng giọng, cố lấy lại vẻ lạnh lùng của mình. – Được rồi, chúng ta
bắt đầu nhé!
Nó gật đầu lia lịa. Đúng
là cái đồ mê trai!
Hắn
từ từ cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nó. Nó khẽ rùng mình rồi cũng nhanh
chóng thích nghi với cảm giác mới lạ này. Nụ hôn ban đầu chỉ phớt nhẹ qua đầu
môi. Kế đến, hắn mút nhẹ môi dưới của nó rồi từ từ tách môi nó ra đẩy chiếc
lưỡi tinh quái vào khoang miệng nó. Nó hoàn toàn để cho cơ thể nghe theo sự dẫn
dắt của hắn, không một chút kháng cự. Hắn cứ thế ngấu nghiến môi nó đến sưng tấy, đến khi buồng phổi cả hai không còn không khí thì
hắn mới chịu buông tha. Hắn đè nó xuống giường, môi bắt đầu di chuyển xuống cằm
rồi đến cổ. Chiếc sơ mi mỏng tanh nhanh chóng bị mở bung từng cúc để lộ ra
khuôn ngực trắng ngần. Cơ thể nó quá đỗi quyến rũ, hắn sắp đến giới hạn của
mình rồi. Hắn lột phăng cái sơ mi ra khỏi người nó, tay không ngừng vuốt ve làn
da mịn màng mềm mại ấy. Hắn cắn nhẹ lên một đầu nhũ khiến nó bật ra những tiếng
rên dâm dục, một tay đùa nghịch với đầu nhũ còn lại, một tay di xuống lưng quần
nó.
Cạch!
Tiếng
khóa dây lưng bật mở một cách khô khốc. Nó bắt đầu cảm nhận được cao trào của
cuộc làm tình, đôi mắt nhắm tịt và cảm xúc hỗn loạn. Hắn nhanh chóng cởi bỏ
những gì còn sót lại trên người nó, thích thú khi nhìn thấy “cậu nhóc” của nó
đã ngóc đầu dậy.
-
Cậu nhạy cảm thật đấy!
Hắn
khẩy cười rồi bắt đầu nựng nịu cái vật thể mà hắn cho rằng bé bé xinh xinh đang
nằm trong tay hắn. Hắn hôn nhẹ lên chóp của “cậu nhóc” và bắt đầu liếm láp.
Tởm.
Nó thật sự thấy tởm nhưng không thể phủ nhận được cơn khoái cảm đang dâng lên
trong cơ thể nó.
-
Uhm~… a~… Tôi… sắp rồi… - Nó cố nói
trong từng hơi thở khó nhọc.
-
Không sao, cậu cứ ra đi!
Hắn
vẫn không ngừng vuốt ve cho đến khi cái vật thể ấy cương cứng hoàn toàn. Tay nó bấu chặt vào ra giường, oằn mình bắn ra thứ chất
lỏng màu trắng đục từ “cậu nhóc” đang cương cứng ấy. Nó căng mắt ra, mặt đỏ và
nóng bừng khi thấy hắn đang say sưa liếm những giọt chất lỏng bị dính vào tay
do chính nó bắn ra.
-
Đừng… cái đó… bẩn lắm…
Hắn
đưa mắt nhìn nó rồi nhếch mép.
-
Không sao. Tôi thích. – Rồi hắn áp sát mặt vào mặt nó và thủ thỉ. – Chúng ta
tiếp tục nhé!
Nó
tròn mắt ngạc nhiên. Nó những tưởng mọi chuyện đã kết thúc khi nó “ra”. Vẫn còn
nữa sao?
-
Sung Jong, giữ hai chân cậu thế này. – Hắn giở cao hai chân nó lên, bảo nó cố
định và nó đã ngoan ngoãn làm theo. – Ngoan lắm! Vì là lần đầu tiên nên tôi cần
phải chuẩn bị cho cậu.
Hắn
cho dầu bôi trơn vào tay, từ từ cho một ngón tay vào cửa mình bé xíu của nó.
-
A~
Nó
khẽ rên lên khi cảm nhận cảm giác mát lạnh từ dầu bôi trơn nơi cửa mình. Hắn
tiếp tục cho ngón tay thứ hai vào, rồi đến ngón thứ ba.
-
Myung Soo… đau…
Nó
kêu lên khi cái cảm giác đau điếng người ngày càng tăng tỉ lệ thuận với số ngón
tay hắn cho vào. Nó cảm giác như nơi cửa mình đang bị xé toạt, đau đến nước mắt
ứa ra. Sau khi đã chuẩn bị xong cho nó, hắn rút những ngón tay ra. Cảm giác nhẹ
nhõm chưa được bao lâu thì ngay lập tức nó đã phải hứng chịu cơn đau dữ dội hơn
gấp mấy lần khi một vật thể to tướng đang được đẩy thẳng vào người nó.
-
Ar…….!!!
-
Sung Jong, thở sâu vào.
Nó
ngoan ngoãn nghe theo hắn, hít từng hơi thật sâu. Hai tay nó bấu chặt lấy chiếc
gối, đôi chân gác hẳn lên vai hắn. Từng tiếng rên vẫn không ngừng bật ra trong
vô thức. Hắn bắt đầu từng nhịp đẩy nhẹ nhàng để nó có thể nhanh chóng bắt kịp. Nhịp
đẩy bắt đầu tăng dần. Nó tưởng chừng như tim mình đang hoạt động đến mệt mỏi và
sẽ ngưng đập ngay lập tức.
Đau
đớn. Nhưng nó đã biết thế nào là khoái cảm. Nó thỏa mãn với những gì nó đang
làm. Nó không còn gì để nuối tiếc.
-
Sung Jong, gọi tên tôi đi. – Lời thì thầm của hắn khiến nó giật mình nhận ra
rằng, gương mặt hắn đang ở rất gần.
-
Myung Soo…?
-
Phải, gọi đi.
-
Myung Soo… a~… Myung… Soo…
Hắn
bất ngờ hôn lên môi nó, nụ hôn ngọt ngào và hết sức dịu dàng khiến nó hầu như
quên hết mọi cơn đau hiện tại. Hắn rời môi nó, nhìn nó và mỉm cười, phải, là
mỉm cười chứ không phải là nhếch mép.
-
Tôi yêu em, Jongie.
Lần
đầu tiên nó nghe thấy chất giọng cực ngọt ngào này của hắn, chất giọng có thể
khiến trái tim nó tan chảy. Nhưng, hắn vừa nói gì kia? Yêu nó ư?
Nó
chưa kịp nghĩ được gì thì bất ngờ nhịp đẩy dừng lại. Nó cảm nhận được có một
thứ chất lỏng vừa tràn ra khỏi cửa mình nó. Hắn… đã ra ngay bên trong nó!
Đó
là những gì mà nó cảm nhận được trước khi chìm vào giấc ngủ sau một đêm mệt
mỏi, kéo theo câu nói mà nó cho rằng cực kì khó hiểu mà thật ra lại vô cùng dễ hiểu của hắn
vào giấc ngủ say tưởng chừng sẽ không bao giờ kết thúc.
.
.
.
Kim
Myung Soo sau cái đêm làm tình với cậu nhóc kì lạ mà hắn vô tình gặp ở quán
bar, trong đầu lúc nào cũng có hình ảnh của cậu nhóc ấy. Hắn… tự nhiên lại muốn
gặp lại nó. Nhưng hắn chẳng biết gì về nó, trừ cái tên và… thân hình cực quyến
rũ. Đêm nào hắn cũng đến quán bar chờ đợi, nhưng rồi
chẳng có cậu nhóc nào cầm cộc tiền mà kêu hắn qua đêm nữa cả. Sáng hôm đó sau
khi thức dậy, hắn đã rời khách sạn mà không một lời từ biệt, cũng không cầm
theo cộc tiền mà cậu nhóc đã để trên bàn. Cậu nhóc đó hẳn là con nhà giàu, nhìn
quần áo trên người cũng có thể đoán được. Nhưng sao đột nhiên lại muốn kiếm
người qua đêm? Trông cũng chẳng giống hạng ăn chơi. “À, hay tại thấy mình đẹp trai quá kìm lòng không nổi nên mới làm thế
để được qua đêm với mình? Nhất định là vậy rồi! Yeah, Kim Myung Soo, mày đúng
là thiên tài! Đúng là có ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp trai của mày chứ!”. Và
với cái ý nghĩ điên khùng bệnh hoạn ấy, Kim Myung Soo mang một vẻ đẹp lạnh lùng
chết người thường ngày đã đứng giữa sân trường vừa hất tóc vừa thốt ra những
tiếng cười man rợ.
-
Hahahahhahahahaha!!!!!!!!!!!!!!!!
-
Ya, Kim Myung Soo!
-
Á! Giáo sư Lee!
-
Em làm gì ở đây? Sao giờ này chưa về?
-
Ah, đúng rồi. Em đang chờ giáo sư. Em gặp chút rắc rối trong bài thuyết trình
sắp tới nên muốn nhờ giáo sư giúp ạ.
-
À, nếu em không phiền thì có thể đến nhà tôi. Tôi không thể ở lại trường trễ
được.
-
Vâng, dù gì em cũng không bận gì tối nay.
-
Giáo sư, em chưa bao giờ thấy giáo sư ở lại trường sau giờ làm việc.
-
Ừ, tôi phải về nhà để trông chừng em trai.
-
Ế, giáo sư có em trai ạ?
-
Ừ, nó chỉ mới học cấp ba thôi.
-
Cấp ba? Vậy thì có thể tự lo cho mình được mà!
-
Ừ, nhưng vì nó đang bị bệnh, nên tôi muốn dành nhiều thời gian cho nó hơn.
-
Em trai giáo sư… bị bệnh gì thế ạ?
Sung
Yeol dừng bước, ánh mắt đượm buồn.
-
Nó… bị ung thư.
-
Eh? Ung thư?
-
Đến nhà tôi rồi.
Myung
Soo quay sang nhìn căn nhà trước mặt. Thề có Chúa, cái này không gọi là nhà, nó
phải là lâu đài, hoặc ít nhất cũng phải gọi là biệt thự. Myung Soo ngước nhìn
đến mỏi cổ, hai mắt như muốn lồi ra, quai hàm như muốn rớt xuống.
-
Đừng ngạc nhiên như thế. Tôi hy vọng cậu không kể chuyện nhà tôi cho người
khác. Vì không muốn các sinh viên trong trường bàn tán nên tôi đã cố tình đi
tàu điện ngầm thay vì đi xe ô tô có tài xế riêng.
-
Ơ, vâng. Em hiểu.
Từ
cổng bước vào đến cửa nhà, Myung Soo hết nhìn nghiêng rồi lại ngó dọc. Khu vườn
rộng thênh thang, có cả người làm vườn và người hầu đang đi theo bên cạnh. Cứ
như trong truyện tranh vậy. Giữa lòng Seoul
có một căn nhà thế này sao hắn lại không biết?
-
Hyung về rồi ạ!
Giọng
nói này… quen dễ sợ!
-
Ừ, hôm nay nhà mình có khách. Đây là học trò của hyung. – Sung Yeol đưa tay về
phía Myung Soo đang cố xác định chủ nhân của giọng nói là ai.
-
Cậu/Anh? – Hai ánh mắt vừa chạm nhau, cả hai đã đồng thanh kêu lên và chỉ tay
về đối phương.
-
Hai người biết nhau sao?
-
Không! – Lại một lần nữa, cả hai cùng đồng thanh phủ định.
Sung
Yeol chỉ bật cười mà không hỏi thêm gì.
- Chúng ta vào nhà
thôi.
Sung
Yeol dẫn Myung Soo lên phòng làm việc của mình. Vừa đi anh vừa giới thiệu hắn
với em trai.
-
Myung Soo, đây là Sung Jong, em trai tôi. Tôi vừa nhắc đến với cậu khi nãy.
Hắn
chỉ gật gật cho qua. Thứ hắn đang suy nghĩ lúc này chính là, Sung Jong, cậu
nhóc đã từng yêu cầu được qua đêm với hắn, lại là em trai của giáo sư Lee, đồng
thời cũng là một cậu nhóc cấp ba đang bị bệnh ung thư. Hắn không muốn chấp nhận
sự thật này. Tất nhiên hắn có thể chấp nhận vế đầu của sự thật, tức là em trai
giáo sư Lee, nhưng vế sau thì… Tại sao? Hắn đã mong mỏi gặp lại cậu nhóc, để
rồi khi gặp lại lại biết một sự thật khủng khiếp thế này sao?
-
Jongie, đây là Myung Soo, là sinh viên năm nhất ở trường của hyung.
Sung
Jong cũng chỉ gật gật cho qua. Nó không ngờ lại gặp hắn trong trường hợp này. Mấy
ngày nay nó luôn cố gắng tống hết những ký ức về hắn ra khỏi đầu nhưng không
thể nào quên được nụ cười cùng câu nói khó hiểu của hắn. Giờ hắn lại xuất hiện
trước mặt nó, bảo nó làm sao quên hắn đây? Nó chỉ đơn giản muốn một cái chết
nhẹ nhàng không chút vướng bận luyến tiếc cũng không được sao?
-
Jongie, em xuống kêu người làm nước mời khách mang lên đây cho hyung. – Sung
Yeol dừng lại trước cửa phòng làm việc của mình và quay sang nhẹ nhàng bảo Sung
Jong.
-
Vâng.
Đợi
Sung Jong đi khỏi, Sung Yeol mỉm cười mở cửa mời Myung Soo vào phòng, đóng cửa,
khóa lại. Có thể thoáng thấy nụ cười gian ác trên gương mặt bầu bĩnh rất đỗi tử
tế thường ngày của vị giáo sư xuất sắc nhất trường đại học Seoul .
RẦM!
-
Giáo… giáo sư! Làm gì vậy?
-
Nói!
-
Nói gì?
-
Cậu quan hệ thế nào với em trai tôi?
Ai
da~ Kim Myung Soo a~ Bị lộ rồi a~
-
Em… em đâu có quen biết cậu ấy!
Kim
Myung Soo lì lợm, đã bị người ta đè bẹp dí dưới đấy mà vẫn quyết không khai.
Hắn không ngốc. Theo phân tích của hắn thì thế này. Dựa vào phản ứng của giáo
sư Lee có thể thấy giáo sư rất yêu em trai mình, nếu hắn khai hắn đã qua đêm
với em trai của giáo sư, hậu quả ắt hẳn sẽ rất thê thảm. Với cái căn nhà đồ sộ
như truyện tranh này thì biết đâu sẽ có phòng chứa vũ khí hoặc phòng giam tù
nhân hoặc phòng ngược đãi hay cái gì đại loại thế. Kim Myung Soo đẹp trai vô bờ
bến này vẫn chưa muốn chết a~ Hoặc ít nhất cũng phải bảo vệ cái gương mặt đáng
giá ngàn vàng này chứ!
-
Nói dối!
-
Không… em nói thật mà!
-
Cậu nghĩ cậu đang lừa ai hả? Cậu nghĩ Lee Sung Yeol này có thể trở thành giáo
sư của cậu với cái đầu rỗng tuếch hay sao?
-
Em… em không phải ý đó…
-
Vậy thì nói mau!
-
Giáo… giáo sư bỏ em ra đi rồi em nói...
Sung
Yeol nới lỏng nắm tay đang siết chặt cổ áo nhàu nhĩ của hắn nhưng mắt thì vẫn
cứ nhìn đăm đăm và có phần đe dọa nhằm đảm bảo không bỏ sót một biểu hiện dối
trá nào của hắn.
-
Em vô tình gặp Sung Jong ở quán bar và đã đem lòng tương tư cậu ấy. Mọi chuyện
chỉ có vậy thôi!
-
Mọi chuyện chỉ có vậy?
Hắn
gật đầu lia lịa và trưng ra cặp mắt chân thành nhất có thể. Nhưng âm mưu của
hắn đã thất bại. Sung Yeol chẳng những không để hắn đứng dậy mà còn tiếp tục
nắm lấy cổ hắn giật phắt dậy khiến đầu hắn như muốn văng ra khỏi cổ, anh nhìn
hắn đầy sát khí, nghiến răng, đanh giọng.
-
Nhìn cho kỹ đi! Trông tôi giống một kẻ dễ bị lừa lắm sao Kim Myung Soo?
-
Dạ… dạ không ạ… - Mồ hôi hắn túa ra nhưng chẳng dám chảy xuống, cứ lấm tấm trên
trán, ngay cả thở hắn cũng không dám thở mạnh.
-
Jongie của tôi ngoan hiền làm sao có thể vào mấy cái quán bar như cậu được? Hơn
nữa nó còn chưa đủ tuổi. Cậu muốn bịa chuyện thì cũng phải nghĩ ra cái gì đáng
tin một chút chứ!
Hết
hồn! Hắn thở phào nhẹ nhõm khi biết Sung Yeol không hề nghi ngờ về chuyện mờ ám
của hắn. Xem ra anh trai này không đến mức thông
minh như hắn tưởng.
Cốc
cốc cốc
-
Hyung, em mang nước lên đây!
Sung
Jong? Ơn Chúa! Hắn được cứu rồi! Bởi thế mới nói, hắn yêu Sung Jong nhất!
-
Đứng dậy đi! – Sung Yeol kéo hắn đứng dậy rồi ấn hắn xuống một chiếc ghế bên
cái bàn lớn. – Ngồi yên đây! Cấm mở miệng về chuyện lúc nãy!
Sau
khi đe dọa hắn, Sung Yeol bước tới mở cửa cho cậu em yêu quý với một nụ cười
không thể tươi hơn.
-
Sao không nhờ người mang lên? Vất vả cho em quá!
-
Có gì đâu ạ! Chỉ là bưng nước thôi mà! Cũng tiện đường em về phòng.
Sung
Jong cũng nở một nụ cười cực đáng yêu với anh trai mình, và nụ cười ấy đã vô
tình có sức đả thương rất lớn với ai đó đang ngồi trong phòng. Nó mang khay
nước đến chiếc bàn lớn, đặt từng cốc nước lên bàn. Trong lúc nó lúi cúi, cặp
mắt tinh tường của Kim Myung Soo đã soi rõ phần ngực trắng nõn của nó lấp ló
qua chiếc áo cổ rộng. Mạch máu mũi hắn đang chuẩn bị hoạt động thì hắn vô tình
nhìn thấy ánh mắt Sung Yeol đang nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt đó có một uy lực
phi thường, có thể khiến máu mũi của một người đang chực trào thì rút ngược
toàn bộ vào trong.
-
Em về phòng đây! Hai người cứ tiếp tục đi!
“Ớ, tiếp tục cái gì? Đừng đi! Mỹ nhân ah~”
Mặc
cho hắn van nài trong bụng, bóng dáng mỹ nhân vẫn lạnh lùng khuất sau cánh cửa,
bỏ lại hắn trong phòng với bầu không khí rùng rợn. Hắn đánh ực một cái rồi từ
từ quay lại phía Sung Yeol tìm cách thương lượng.
-
Uhm… Gi… Giáo sư, em còn bài thuyết trình nữa, giáo sư có thể vì sự nghiệp
giảng dạy mà khi khác chúng ta nói chuyện tiếp được không?
-
Xem ra cậu cũng không phải là giống não phẳng. Tôi tạm bỏ qua cho cậu lần này.
Bây giờ thì lấy bài thuyết trình ra tôi xem.
Hắn
mừng rỡ lôi USB trong cặp ra và cả hai cùng bắt đầu vào vấn đề một cách nghiêm
túc.
.
.
.
-
Giáo sư, em muốn đi vệ sinh.
-
Đi đi! Ra ngoài rẽ phải, phòng thứ ba bên trái. – Sung Yeol nói mà mắt vẫn dán
vào máy tính.
Vừa
bước ra khỏi phòng, hắn thở một hơi thật sâu như chưa bao giờ được thở, cảm
giác như vừa thoát ra từ địa ngục ấy! Không khí khi nãy ngột ngạt kinh khủng,
chuyện của Sung Jong cứ làm hắn suy nghĩ mãi, chẳng thể tập trung vào những gì
Sung Yeol nói, mà một khi đã không nghe thì sẽ nhận ngay ánh mắt như muốn ăn
tươi nuốt sống. Thật sự thì… hắn đâu có muốn đi vệ sinh. Lúc nãy Sung Jong bảo
tiện đường về phòng, nghĩa là phòng của nó cũng ở tầng này. Hắn đi dọc khắp
hành lang và cũng chẳng khó khăn gì để tìm phòng của nó khi cánh cửa phòng được
trang trí đủ thứ ảnh hoạt hình, còn treo một cái bảng to đùng “Phòng của Sung
Jongie”. Đây là phòng của học sinh cấp ba sao?
Cốc
cốc cốc
Cạch!
-
Á, anh… uhm… uhm…
Hắn
nhanh chóng bịt miệng Sung Jong, lôi nó vào phòng và đóng cửa lại. Hắn thừa
biết cửa ở đây đều cách âm nên chỉ cần đóng cửa thì sẽ yên tâm muốn làm gì thì
làm.
-
Anh làm gì vậy?
-
Tôi muốn nói chuyện với cậu.
-
Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh. Ngồi đi! – Nó nói rồi ra hiệu cho hắn ngồi
xuống cái ghế gần đó còn nó bước đến định ngồi vào chiếc ghế đối diện.
-
Tôi muốn ngồi trên giường.
-
Gì…?
Nó
vừa quay lại chưa kịp kết thúc câu nói đã bị hắn lôi ngay đến chiếc giường nệm
êm ái chất đầy thú bông. Hắn ấn nó ngồi xuống và ngồi xuống bên cạnh, tay vẫn
giữ chặt vai nó.
-
Sung Jong, tôi nghe nói cậu bị bệnh, chuyện đó có thật chứ? – Ánh mắt hắn chất
chứa vẻ lo lắng. Nó chỉ gật gật mà không nói gì, mi mắt cụp xuống, ánh mắt buồn
rười rượi. – Đây là lý do cậu tìm người qua đêm sao?
-
Uhm… tôi muốn thử cái gì chưa thử.
Nó
vừa dứt câu thì hắn đã cốc đầu nó một cái rõ đau.
-
A~
-
Đồ ngốc! Bộ hết chuyện thử rồi hả? Cũng may cậu gặp tôi, nếu gặp người khác thì
đã mặc cậu sống chết thế nào rồi. Cũng chẳng dịu dàng được với cậu như thế đâu!
-
Myung Soo, anh đang lo cho tôi hả?
-
Tất nhiên rồi.
-
Tại sao?
Tại
sao ư? Bản thân hắn cũng không biết tại sao lại lo lắng cho nó thế này. Hắn chỉ
là khao khát muốn gặp lại nó từ sau cái đêm đó, chỉ là không muốn nó chết sớm
như vậy, chỉ là muốn được nhìn thấy nó nhiều hơn, chỉ là… muốn được ở bên nó.
Hắn
lại gục mặt vào ngực nó mà thở dài.
-
Ngốc à, tôi biết phải trả lời cậu thế nào đây?
-
Vì anh yêu tôi?
-
Hả? – Hắn ngay lập tức ngóc đầu dậy.
-
Uhm… đêm đó… anh đã nói… - Mặt nó ửng đỏ, ngượng đến mức không thể kết thúc câu
nói.
-
Hả?
“Tôi yêu em, Jongie.”
Câu
nói ấy chợt hiện về trong đầu hắn. Đúng rồi, hắn đã nói câu đó, nhưng mà…
-
Uhm… thật ra… lúc đó… tôi chỉ nghĩ nếu nói câu đó thì sẽ tạo được không khí
hơn…
-
Anh vừa nói cái gì?
Lee
Sung Jong máu điên đã dồn lên mặt, không biết sức lực lấy đâu ra đã một phát
đẩy Kim Myung Soo nằm xuống giường, tay cầm gối không ngừng quất tới tấp vào
mặt hắn.
-
Đồ ngốc Myung Soo! Anh đi chết đi! Đó chỉ đơn giản là lời nói đầu môi của anh
thôi sao? Anh có biết là vì câu nói đó mà tôi mất ăn mất ngủ cả tháng nay
không? Vì câu nói đó mà lúc nào tôi cũng nghĩ tới anh không? Vì câu nói đó mà…
hức… mà… hức… tôi… hình như… tôi… yêu anh mất rồi… đồ ngốc… - Nó không tấn công
nữa, chỉ ngồi phịch lên người Myung Soo, chống tay xuống giường, gục đầu để
nước mắt rơi lã chã lên ngực áo hắn.
-
Thật chứ? Những gì em vừa nói là
thật chứ? – Hắn đưa tay gạt ngang dòng nước mắt. Trái tim thổn thức vì những
lời của cậu nhóc luôn ở trong tâm trí hắn từ ngày đầu tiên gặp mặt đến giờ.
Hắn
ngồi dậy để có thể nhìn rõ gương mặt nó. Đôi mắt to tròn long lanh giờ đã nhòa
đi vì nước. Nhìn nó thế này, hắn đau lòng biết bao! Hắn kéo nó đến gần, ôm nhẹ
nó vào lòng khiến nó không khỏi bỡ ngỡ.
-
Anh sẽ có trách nhiệm với những gì
anh đã nói. Cho nên, xin em đừng khóc, Jongie bé bỏng của anh. – Giọng hắn ngọt
và ấm. Khi nói yêu nó, giọng hắn cũng thế này.
-
Liệu đây có phải một câu nói tạo không khí khác của anh không?
Hắn
nhẹ đẩy nó ra, nhìn thẳng vào mắt nó đầy kiên định.
-
Chắc chắn không. Vì Jongie đã thuộc về anh, nên anh sẽ yêu em, sẽ lo lắng cho
em, sẽ ở bên cạnh em cho đến hơi thở cuối cùng. Tin anh đi! Anh xin thề, nếu
anh nói dối, anh sẽ bị anh trai em đánh chết.
-
Huh? Sao lại lấy anh trai em ra thề? – Sung Jong ngây thơ vẫn chưa biết bộ mặt
thật dã man của anh trai nó.
-
Ơ… vì…
Cốc
cốc cốc
-
Jongie, nãy giờ em có thấy Myung Soo
không?
Nguyên
nhân đấy Jongie ạ! Myung Soo liên tục lắc tay ra hiệu cho nó. Nó nhìn hắn mỉm
cười rồi bước xuống giường đi ra mở cửa nhưng hoàn toàn không có ý định để Sung
Yeol bước vào phòng.
-
Em không thấy. Có gì không ạ?
-
À, cậu ấy đi vệ sinh rồi không thấy trở lại. Anh đi tìm nãy giờ. Điện thoại thì
lại để trong phòng anh.
-
Anh thử tìm ở những tầng khác xem sao. Có thể anh ấy đi tham quan rồi bị lạc
cũng không chừng.
-
Ừ. Mà sao mắt em đỏ vậy?
-
Em đang ngủ. Nghe anh gọi thì ngồi dậy, mới dụi mắt một tí mà đã đỏ thế này
rồi. – Nó vờ lấy tay dụi mắt rồi ngáp ngắn ngáp dài.
-
Ừ, thôi em ngủ tiếp đi!
Cánh
cửa vừa đóng lại, Myung Soo đã bay đến ôm chặt Sung Jong từ phía sau.
-
Anh yêu Jongie nhất!
-
Em biết rồi mà~
Thế
là hắn bế xốc nó lên giường, mặc cho bản năng đàn ông hoạt động trước sự quyến
rũ của người tình bé bỏng, và nó cũng không hề có ý định ngăn cản hắn. Điều
đáng nói ở đây là đến khi trời sụp tối, Lee Sung Yeol vẫn ngồi trong phòng làm
việc, tay cầm bút nhịp nhịp trên bàn, vẻ mặt vẫn có vẻ vô cùng kiên nhẫn chờ
đợi cậu học trò hoàn thành việc “đi vệ sinh” của mình.
.
.
.
[Vài
ngày sau]
-
Myung Soo! Cho anh xem cái này nè!
-
Gì thế?
-
Hôm trước em đi xét nghiệm, bữa nay có kết quả rồi! Âm tính! Là âm tính đó! –
Sung Jong mừng rỡ tay chỉ chỉ vào bản xét nghiệm.
Myung
Soo mặt cứ đơ ra, khóe môi giật giật, cười cũng không nổi. Không phải hắn mong
Sung Jong chết sớm mà là hắn đang lo về cái lời thề của hắn.
-
Myung Soo, vậy là em có thể ở bên cạnh anh rồi! Anh đừng quên đã thề thốt với
em cái gì đấy nhé!
-
Tất… tất nhiên rồi!
Myung
Soo cười giã lã. Kim Myung Soo đẹp trai ngời ngời đào hoa phong nhã ngày nào
giờ đã tự đeo vào tay mình một cái còng vô hình. Hắn yêu người mà hắn được còng
chung cả đời này, nhưng ở bên cạnh con người này cũng vô cùng áp lực a~ Chỉ cần
người ấy rơi nước mắt là khả năng hắn phải nằm viện hoặc húp cháo cả đời là rất
cao a~ Myung Soo ah, hwaiting nào!
.:End:.
Nhận xét
Đăng nhận xét