[One-shot MinRen] Biển Busan
۞ Author: Gin Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
۞ Pairing: MinRen
۞ Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và tôi viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.
۞ Rating: K+
۞ Category: romance, angst
Tớ sẽ nhớ cậu, nhớ nhiều
nhiều lắm, Minki ah!
۞ Pairing: MinRen
۞ Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và tôi viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.
۞ Rating: K+
۞ Category: romance, angst
.:Start:.
Tôi thích biển.
Tôi thích cái vị mặn mặn lẫn trong gió.
Tôi thích cảm giác đôi chân trần chạm vào lớp cát
trắng mịn, thích cảm giác sóng biển phủ lên bàn chân những cơn sóng bạc trắng
xóa.
Tôi thích ngắm bình minh trên biển tuyệt đẹp.
Tôi thích...
Vâng, tôi thích rất nhiều thứ về biển. Tôi đang
đứng ở đây, Busan, quê nhà mình, ngay tại bãi biển, chờ đợi hoàng hôn.
Phải, hoàng hôn trên biển cũng đẹp chẳng thua gì
bình minh. Cái khung cảnh này sẽ rất đẹp, thơ mộng, lãng mạn, hoặc cái gì đại
loại thế, nếu như tôi có được chút thời gian yên tĩnh thả hồn vào thiên
nhiên...
- Minhyun! Đợi tớ với!
Tôi đã cố tình nhân lúc cậu ấy ngủ mà lén ra đây,
vậy mà vẫn không thoát được.
- Sao không gọi tớ dậy? – Cậu ấy nắm lấy cánh tay
tôi lắc qua lắc lại, chu mỏ tỏ vẻ trách móc.
- Uhm... tớ thấy cậu ngủ ngon quá nên không nỡ
đánh thức. – Tôi quay mặt đi, cố gắng phớt lờ cậu ấy.
Chắc các bạn đang thắc mắc thằng nhóc tóc vàng
xinh hơn cả con gái này là ai. Tôi cũng xin giới thiệu luôn. Xét trên danh
nghĩa thì cậu ấy là... người yêu tôi. Chuyện này xảy ra vào khoảng một tháng
trước, và từ đầu đến cuối không hề có chủ ý nào là của tôi.
[Flash back]
- Hwang Minhyun! Tớ thích cậu!
Choi Minki, mọi người thường gọi là Ren,
nickname hoành tráng hơn nữa là “Ren xinh đẹp” hoặc là “Ren công chúa”. Một
thằng nhóc với phong cách ăn mặc diêm dúa như con gái, đầu tóc màu mè như con
gái, thói quen nũng nịu như con gái, thân hình yếu ớt như con gái. Tóm gọn
trong một chữ, “con gái”! Điều quan trọng to tát hơn nữa là, cậu ấy thích tôi,
Hwang Minhyun, một thằng con trai thuần chủng.
Mọi nơron thần kinh của tôi xử lý hình ảnh
trước mắt và đưa ra vài kết luận như thế. Nếu kết nối với dây thần kinh cảm xúc
thì nó sẽ ra một đáp số thế này: tôi không ưa mấy thằng ẻo lả.
Tôi lướt mắt nhìn cậu ấy từ đầu đến chân, từ
chân lên đầu rồi khịt mũi.
- Vậy thì sao? Cậu muốn gì?
Cậu ấy ngơ ra nhìn tôi một lúc, đăm chiêu suy
nghĩ một lúc rồi thở phì một hơi ra vẻ quyết tâm gì lắm.
- Xin hãy làm bạn trai của tớ! – Cậu ấy nhắm
mắt nói một hơi.
Từng chữ cậu ấy thốt ra chẳng khác nào búa tạ
đập thẳng vào đầu tôi. Gì cơ? Bạn trai? Tôi á? Xin lỗi đi! Tôi không phải gay.
Điều tồi tệ nhất ở đây, điều đáng nguyền rủa
nhất ở đây, điều cả đời Hwang Minhyun này không bao giờ muốn thừa nhận, đó
là... Hwang Minhyun tôi... không có khả năng từ chối người khác!
Khốn kiếp! Lúc nhỏ thường xuyên bị bắt nạt
cũng vì cái khuyết điểm vớ vẩn mà không cách nào bỏ này nên lớn lên mới ra sức
gây dựng hình tượng lạnh lùng, lúc nào mặt cũng đằng đằng sát khí. Thế mà đùng
một cái, thằng nhóc này nhảy ra, cả gan yêu cầu tôi làm người yêu cậu ấy, muốn
đạp đổ hình tượng của tôi hay sao? Hwang Minhyun, đời mày tàn rồi.
Không được! Cuộc đời học sinh đẹp đẽ không thể
kết thúc ở đây được. Từ chối đi! Hwang Minhyun! Cố lên nào! Chuyện gì thì
chuyện chứ chuyện này mày không thể chấp thuận được! Mày nỡ hy sinh đời trai
cho một thằng nhóc thế này sao?
Tôi siết chặt nắm tay, trong đầu chỉ xuất hiện
một chữ “không”. Môi bắt đầu mấp máy phát âm.
- K... Không... – Được rồi! - ... không thành
vấn đề!
Mẹ kiếp! Hwang Minhyun! Mày đi chết đi!
- Thật... thật sao? Vậy là cậu đồng ý hẹn hò
với tớ sao? – Cậu ấy nhìn tôi, mắt chớp chớp long lanh. Tôi thì chỉ biết cắn
răng khóc thầm trong bụng. Thế này có khác gì tự đào mồ chôn mình đâu chứ! Đồ
vô dụng, Hwang Minhyun!
[End flash back]
Đấy, sự tích huy hoàng về người yêu tôi đấy! Giờ
nhắc lại vẫn còn nổi da gà. Mới đó mà đã một tháng rồi. Tôi đã cố lạnh nhạt với
cậu ấy, nhưng sao cậu ấy dai thế không biết! Lúc nào cũng bám lấy tôi. Mấy bữa
nghỉ lễ, tính trốn về quê tránh mặt cậu ấy để khỏi phải chơi mấy trò hẹn hò mà cậu
ấy bày ra nữa, ai ngờ, đứa nào ác mồm làm lộ bí mật quân sự, tôi vừa ra đến bến
xe đã gặp cậu ấy vác cả ba lô đứng đấy vẫy tay chào kịch liệt.
Chưa hết, lên xe bus, tôi đút tai nghe ngồi nghe
nhạc, phớt lờ cậu ấy thì cậu ấy nhào tới, giật tai phone đòi nghe cùng, mồm thì
cứ nói liến thoắng như cái loa phát thanh. Nói mệt rồi thì lăn đùng ra ngủ, ngã
cả người dựa vào tôi, làm lúc đến nơi vai tôi mỏi nhừ, cổ thì tê cứng.
Còn bây giờ thì... cậu ấy đang phá hoại khung
cảnh hoàng hôn trên biển vốn mang vẻ đẹp trầm lắng mà tôi đang chiêm ngưỡng
đấy! Cái tâm hồn lãng tử tiềm năng nghệ sĩ trong tôi chắc phải đợi đến khi
thoát khỏi cậu ấy mới có thể có cơ hội trỗi dậy.
Tôi chán nản lôi chiếc máy ảnh cơ ra, lắp ống
kính, điều chỉnh cơ số, giương lên nhắm góc độ. Và cái điều tôi đã thừa sức dự
đoán trước ở đây chính là, dù tôi lia máy ảnh đến hướng nào thì cậu ấy cũng
phải nhảy tọt vào ảnh của tôi cho bằng được. Mà phải công nhận con người cậu ấy
phong phú ghê! Cả trăm tấm ảnh tôi chụp chả tấm nào cậu ấy xuất hiện cùng một
kiểu dáng, biểu hiện gương mặt cũng vô cùng đa dạng nha! Có tấm lúc đang làm
dáng thì con muỗi ở đâu bay ngang, mặt cậu ấy nhăn nhó, tay thì đập một phát
vào mặt, trông đến là buồn cười.
Mà khoan đã! Tôi đâu phải đến đây để chụp hình cậu
ấy.
- Nè, đủ rồi! Tôi chụp cảnh chứ không phải chụp
cậu đâu! Làm ơn tránh ra đi!
- Phải chụp thật nhiều hình tớ thì cậu mới nhớ
đến tớ được chứ! – Cậu ấy nhăn mặt, cong môi cãi lại.
- Việc gì tôi phải nhớ đến cậu! – Tôi gắt.
Cậu ấy bước xộc đến gần tôi, bặm môi, mặt hằm hằm
khiến tôi có chút ái ngại.
- Minhyun ah~ chúng ta là người yêu mà! Người yêu
thì phải luôn nhớ về nhau, đúng không? – Cậu ấy lại nắm lấy cánh tay tôi, giọng
nũng nịu.
- Ghê quá! Bỏ ra đi! – Tôi nhăn mặt, cố gỡ tay cậu
ấy ra.
Sau đó thì cậu ấy ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ
nhìn tôi chụp ảnh. Chốc chốc tôi quay sang lại thấy mắt cậu ấy chớp chớp đầy
thích thú, tôi không biết là cậu ấy hứng thú với cái máy ảnh hay... hứng thú
với tôi. Eo! Sao tôi có thể nghĩ ra mấy chuyện đó chứ! Nghe mà rùng mình.
Hoàng hôn buông xuống, tôi nhanh tay chụp vào
thời khắc đẹp nhất, lúc mặt trời rực đỏ như hòn lửa. Sau khi lia được kha khá,
tôi đặt máy ảnh qua một bên, ngồi xuống một phiến đá, ngắm hoàng hôn. Ren bước
tới ngồi xuống cạnh tôi, vòng tay qua ôm cánh tay tôi, đầu tựa vào vai tôi.
Không hiểu sao lúc đó tôi không tỏ ra gắt gỏng với cậu ấy nữa. Hoàng hôn trên
biển có một sức hút kỳ lạ, nó khiến tâm trạng con người ta thật bình thản, dịu
dàng và muốn quấn lấy nhau. Đây là lý do nhiều cặp tình nhân muốn ra biển ngắm
hoàng hôn sao?
- Minhyun... – Giọng Ren nhè nhẹ cất lên khiến
tôi không khỏi ngạc nhiên.
- Sao? – Tôi dịu dàng đáp lại. Nhìn gương mặt đầy
tâm sự của Ren lúc này, tôi không nỡ nặng lời.
- Cậu sẽ nhớ đến tớ chứ?
- Nói gì vậy?
- Sau này, nếu tớ biến thành bọt biển, cậu có nhớ
đến tớ không?
- Điên quá! Cậu làm sao có thể thành bọt biển
được.
Tôi vòng tay qua kéo Ren sát vào người mình. Cảm
giác này rất lạ. Ren lạ lắm! Không giống như mọi ngày. Tôi không rõ chuyện gì,
chỉ biết đột nhiên muốn giữ cậu ấy bên cạnh. Trong một phút nào đó, tôi chợt có
cảm giác, Ren sẽ thật sự biến thành bọt biển, tan biến trong vòng tay tôi.
Sau chuyến đi hôm đó, Ren lại trở về với con
người nhắng nhít ngày thường. Vẫn nói nhiều, vẫn phiền phức, vẫn cố chấp bám
lấy tôi. Chỉ có tôi là... dường như có chút thay đổi trong suy nghĩ. Có lẽ Ren
không đơn giản như bề ngoài.
“Sau
này, nếu tớ biến thành bọt biển, cậu có nhớ đến tớ không?”
Một người vô tư thì sẽ không có những suy nghĩ
như thế.
Và... tôi bắt đầu chú ý đến Ren. Không hẳn là chủ
động quan tâm như bồ bịch, chỉ là không lạnh nhạt với cậu ấy, không thường
xuyên cáu gắt với cậu ấy nữa. Tôi bắt đầu học cách chấp nhận sự quan tâm của
Ren, học cách cư xử dịu dàng hơn với Ren. Nhưng tự trong thâm tâm tôi cảm thấy,
bấy nhiêu vẫn chưa đủ, có lẽ... tôi cần cho Ren nhiều hơn thế.
- Ren, hết giờ rồi. Dậy đi.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vào vai Ren. Dạo này Ren ngủ khá
nhiều. Không phải cậu ấy không bao giờ ngủ trong lớp, nhưng gần đây có vẻ tần
số các giấc ngủ đã tăng lên. Đặc biệt là không trốn tiết để tìm chỗ ngủ như mấy
học sinh khác, mà nằm ngay trong lớp, ngay trên đùi tôi!
Nói ra thì hơi ngượng, nhưng sự thật là thế. Ren
nói muốn gối đầu lên đùi tôi ngủ. Và hiển nhiên là tôi không thể từ chối. Chỗ
ngồi của tôi ở cuối lớp, chỉ việc sắp vài cái ghế liền nhau là có hẳn một chỗ
ngủ ngon lành với “cái gối” cực kì êm mà không bị thầy cô phát hiện. Tất nhiên
là cũng có vài lần bất tiện khi bị thầy cô gọi lên bảng hoặc đứng dậy đọc bài.
- Uhm...
Tôi đỡ Ren ngồi dậy. Cậu ấy vươn vai dụi mắt một
hồi thì mới lấy lại tỉnh táo. Còn chân của tôi, bây giờ có chặt đi chắc cũng
chả có cảm giác. Nhưng không sao, chuyện này như cơm bữa rồi.
- Dạo này thức khuya lắm sao?
- Uhm... không. Chỉ tại tự nhiên thấy buồn ngủ
vậy thôi! Với lại ông thầy dạy chán quá! Tớ ứ muốn học! – Ren vừa ngáp vừa nói.
– Minhyun, tớ... có làm phiền cậu không? – Cậu ấy quay sang hỏi tôi với đôi mắt
tròn xoe thánh thiện.
Cậu ấy học phép lịch sự thế này từ bao giờ thế?
- Không. – Tôi lắc đầu rồi mỉm cười.
Chính tôi còn ngạc nhiên với phản ứng của mình
nữa là. Tôi đã đạt đến trình độ dịu dàng thế này từ bao giờ? Cái vỏ bọc lạnh
lùng sát khí của tôi đâu rồi???
Ren không nói gì, chỉ cười rất tươi. Nụ cười rất
hạnh phúc. Nụ cười ấy khiến lòng tôi thấy ấm lạ.
Không biết do tôi cảm giác hay do Ren ngủ nhiều
hơn trước mà tôi thấy dường như Ren trầm tính hẳn. Dù vẫn loi choi nhưng tần số
đã giảm, bây giờ phần lớn thời gian tôi nhìn thấy Ren là lúc cậu ấy ngủ. Giấc
ngủ của Ren quá nhiều, đến mức tôi bắt đầu thấy có điều gì đó kì lạ.
“Mời em học
sinh Choi Minki lên văn phòng có việc cần. Xin nhắc lại, mời em học sinh Choi Minki
lên văn phòng có việc cần.”
- Tớ đi chút rồi quay lại. – Ren quay sang cười
tít mắt với tôi rồi mất hút sau cánh cửa lớp.
Ren vừa đi khỏi thì tôi bị thầy chủ nhiệm bảo
giúp thầy mang đống sách vở lên phòng giáo viên. Và với một người không có khả
năng từ chối như tôi thì... tất nhiên, tôi rất “sẵn lòng”.
Sau khi giúp thầy, tôi đi ngang qua văn phòng, dự
định cùng Ren về lớp, nhưng có vẻ họ vẫn chưa kết thúc cuộc nói chuyện. Đứng
bên ngoài, dù không cố ý nghe lén, nhưng tôi đã vô tình nghe được một sự thật
động trời. Một sự thật... như bóp nghẹt trái tim tôi.
- Mẹ em đã gửi đơn xin cho em nghỉ học rồi. Em có
thể nghỉ học bất cứ lúc nào.
- Mẹ em lo xa quá rồi! Em vẫn còn rất khỏe mạnh
mà! Thầy để em được tiếp tục đến trường nhé!
- Thầy chỉ lo cho sức khỏe của em thôi! Em có
thật sự ổn không đấy?
- Có sao đâu ạ! Chỉ là bệnh “ngủ” thôi mà! Chỉ là
ngủ hơi nhiều một chút, lúc thức em vẫn sinh hoạt bình thường đấy chứ!
- Nhưng thầy nghe nói dạo này em bắt đầu ngủ
nhiều hơn. Thầy nghĩ em nên ở nhà để có gì gia đình có thể kịp thời lo liệu.
- Nhưng... có một thứ ở đây em không thể dứt bỏ.
Nếu có ngủ luôn em cũng muốn được ngủ bên cạnh người ấy.
...
Bệnh ngủ?
Có phải là căn bệnh mà một khi đã mắc phải, người
bệnh sẽ có những giấc ngủ ngày một dài, đến một lúc nào đó sẽ ngủ không tỉnh
dậy nữa, đúng không? Một căn bệnh... không có thuốc chữa.
Chuyện gì thế này?
Đừng bảo Ren mắc phải căn bệnh đó chứ!
Không thể nào!
Chuyện này sao có thể xảy ra với Ren được?
Thế này thì tàn nhẫn quá!
Ren...
Mấy ngày sau cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Giấc ngủ
của Ren cứ kéo dài từng chút một. Tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ. Tôi... sợ mất
Ren.
- Ren...
- Hửm?
- Cuối tuần này về quê không?
- Hửm? Về dịp gì thế?
- Không dịp gì cả.
- Sao thế? Cậu nhớ nhà à?
- Không hẳn. Có muốn cùng ra biển với tớ không?
- Muốn! Đi liền! Mà cậu ra biển làm gì thế? Lại
chụp ảnh nữa à?
- Ừ...
- Hihi, vậy lần này mình chụp ảnh bình minh đi!
Tớ muốn ngắm bình minh ở biển.
Ren à, đừng vô tư như thế! Cậu không sợ ngày đó
sao? Cái ngày... cậu sẽ rời xa tớ ấy...
Chúng tôi bắt chuyến xe vào lúc nửa đêm. Suốt
chuyến xe, Ren đã tựa vào vai tôi mà ngủ. Đối với người thường, đi lúc khuya
thế này buồn ngủ là chuyện bình thường. Nhưng với Ren... tôi thật sự rất sợ.
Tôi nắm tay Ren thật chặt. Đây có lẽ là lần đầu
tiên tôi chủ động làm thế này. Lần đầu tiên... tôi hy vọng nó không phải là lần
cuối cùng.
Xe đến nơi cũng là lúc trời gần sáng. Tôi quay
sang khẽ gọi Ren, sau đó là lay nhẹ, nhưng tuyệt nhiên cậu ấy không có phản
ứng. Các đốt tay của tôi bắt đầu run lên. Tim như thể ngừng đập và phổi như ngừng
hô hấp. Tôi lay mạnh cậu ấy hơn nữa, giọng run run lo sợ bắt đầu gào tên cậu
ấy.
- REN!!!
- Uhm... gì thế? – Cậu ấy khẽ cựa người, nheo
mắt, giọng ngái ngủ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. May quá!
- Minhyun?
- Tới nơi rồi. Xuống xe thôi. – Tôi lấy lại bình
tĩnh, nói với Ren bằng chất giọng dịu dàng cùng nụ cười ấm áp nhất.
Chúng tôi ngồi trên phiến đá ngày trước, chờ đợi
bình minh.
Ren ngã đầu vào vai tôi. Tay tôi giữ tay Ren thật
chặt. Chúng tôi bắt đầu những câu chuyện không đầu không đuôi, cốt yếu để giữ
Ren được tỉnh táo. Mặt trời cứ thế dần dần ló dạng, rọi cái ánh sáng vàng vặt
xuống mặt biển trong vắt, để từ đó hắt lên những tia lấp lánh.
- Đẹp quá!
- Ừ...
- Tớ hạnh phúc lắm, Minhyun ah...
- Vậy thì sau này tớ sẽ cho cậu xem nhiều thứ đẹp
hơn nữa. Nhưng cậu phải ngủ ít lại đi! Ngủ nhiều quá thành heo đấy!
- Ừ, tớ biết rồi.
- Biết thì tốt.
- Nhưng Minhyun ah...
- Sao?
- Tớ thật sự... rất buồn ngủ...
- Không được! Minki ah! Tớ không cho phép cậu ngủ!
Nếu bây giờ cậu ngủ, cả đời này tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu! – Sóng mũi cay
xè, cổ họng nghèn nghẹn, đôi mắt đã ứa nước. Tôi ngước mặt lên, ngăn không cho
nước mắt chảy. Cảm giác này... khó chịu quá!
- Cậu vừa gọi tên tớ?
- Phải...
- Tớ vui lắm...
- Vậy thì sau này tớ sẽ gọi tên cậu, chịu không?
- Ừ... cậu hãy nhớ kỹ cái tên ấy nhé... và nhớ cả
tớ nữa...
- Được, tớ sẽ nhớ. Tớ sẽ làm tất cả những gì cậu
muốn, chỉ xin cậu, đừng ngủ Minki ah!
- Tớ... cảm thấy không ổn... tớ phải ngủ thôi...
cậu nhớ gọi tớ dậy nhé...
- Đừng mà Minki! ĐỪNG!!!
Tôi vội vàng quay sang ôm chặt lấy cậu ấy. Đôi
mắt cậu ấy dần khép lại. Cậu ấy không trả lời tôi một câu nào nữa. Hơi thở cậu
ấy đều đều rồi thưa dần. Bàn tay nắm lấy bàn tay tôi cũng dần nới lỏng. Chỉ có
vòng tay tôi đang ôm cậu ấy ngày càng siết chặt hơn. Cổ họng tôi nghẹn đắng,
không thể thốt lên thêm một lời nào để gọi cậu ấy tỉnh dậy. Nước mắt tôi cứ
không ngừng chảy xuống, thấm ướt cả vai áo cậu ấy.
“Sau
này, nếu tớ biến thành bọt biển, cậu có nhớ đến tớ không?”
.:End:.
Nhận xét
Đăng nhận xét