[One-shot 2min] Hoa tuyết

- Author: Gin Silversword của BB Fam
- Disclamer: They do not belong to me.
- Fandom: Choi Minho, Lee Taemin
- Category: general
- Rating: K
- Pairing: 2Min
- Warn: SA
- Note: Fic dự thi Dream Valentine Contest của Babu.

Khi ngày ấy đến, em sẽ hóa thành...

... Hoa Tuyết





.:Start:.




Tuyết?

Vào mùa xuân?



Tiếng giảng bài vẫn đều đều. Tiếng quạt trần vẫn ù ù. Tiếng lật sách thay phiên nhau cất khẽ. Dường như chẳng ai để ý. Tuyết đang rơi. Vào mùa xuân.

Minho chống cằm nhìn ra cửa sổ. Từng viên tuyết lơ đễnh thả mình, đọng lại thành từng ụ trên bậc cửa sổ.

Màn tuyết trắng, hững hờ phủ lên sắc hoa nở rộ mùa xuân, thật khiến con người ta không thể rời mắt. Sắc hoa ẩn hiện trong màn tuyết, mờ ảo khắc họa một ảo ảnh như dáng người.

Dáng người mỏng manh, như tan vào tuyết.




Ngày tuyết rơi mùa xuân. Ngày đầu tôi gặp em.



~ o ~



- Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.

Chiếc ô nghiêng người, chắn những hạt tuyết vô tình vẫn không ngừng buông lên vai cậu trai nhỏ đang lúi húi nghịch tuyết.

Cậu bé ngước nhìn. Gương mặt ấy lạnh lùng, nhưng cử chỉ rất đỗi dịu dàng.

Cậu mỉm cười, đặt vào tay anh con người tuyết nhỏ, rồi chạy đi.

Một lần nữa, trước mặt anh, cậu lại hòa vào tuyết.



~ o ~



Con người tuyết sớm tan chảy với nhiệt độ phòng, chỉ còn lại chiếc khuy áo đã phần nào bị gỉ. Chiếc khuy áo Minho vẫn luôn mang theo bên người.

- Minho, cái gì thế? Khuy áo à?

- Ừ.

- Ủa, cũ rồi, sao không vứt đi?

- Không phải của tôi.

- Vậy của ai?

- Không biết.

- Hơ...


Của ai?



~ o ~



- Cậu lại không mang ô?

Cậu bé ấy ngước nhìn, vẫn nụ cười lặng lẽ.

- Cậu đứng đây làm gì?

- Em... đang đợi một người.

Đó là lần đầu Minho nghe thấy giọng nói của cậu bé. Nó nhẹ như thể hòa vào hơi thở trắng xóa.

Anh khẽ chau mày, rồi đặt chiếc ô vào tay cậu.

- Cứ cầm lấy.

Anh bỏ đi, phơi mình dưới tuyết, rúc người vào chiếc áo ấm đã bắt đầu âm ẩm.

Bây giờ là mùa xuân. Và mùa xuân không lạnh lẽo đến thế.

Những bước chân nặng nề lún dưới tuyết bất chợt dừng lại. Là tuyết ngừng rơi, hay là...

- Anh sẽ bị cảm lạnh đấy.

Bên dưới chiếc ô, gương mặt ấy nở một nụ cười ấm áp.

- Em... đã đợi anh.


Em là ai?



~ o~



Tiếng dương cầm buồn văng vẳng nơi hành lang vắng. Tiếng bước chân dừng lại trước phòng nhạc cũ. Cậu trai trong chiếc sơ mi trắng mỏng tan, lướt những ngón tay nhỏ nhắn trên những phím đàn đã đóng bụi. Nắng chiều yếu ớt soi rọi những hạt bụi lấp lánh.

Anh lẳng lặng đứng đó, tựa lưng vào cửa, để tiếng đàn rót vào tai.

Tuyết rơi. Lòng nặng trĩu.


Em là ai?



~ o ~



- Cậu là ai?

Cậu bé mỉm cười, đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ.

Minho cũng chẳng buồn hỏi nữa. Anh quay lại với đống than củi lách tách. Trời khuya, sương xuống, lạnh lẽo. Thật may, đêm nay, tuyết không rơi.

Cậu trai nhỏ, rất tự nhiên, ngã vào vai anh ngủ. Người cậu nhỏ nhắn, mỏng manh. Anh không thể ngăn mình chia sẻ chiếc áo ấm duy nhất cho con người ấy.

Chiếc áo măng-tô nỉ, sưởi ấm hai con người.

Ngẫm lại, đi lạc trong chính khu rừng mình đã nắm rõ như lòng bàn tay, tình cờ gặp cậu nhóc lạ nhưng quen thuộc, phải chăng tất cả chỉ là trùng hợp?

.

.

.




Mặt trời ló dạng. Bên cạnh anh, chiếc áo măng-tô nỉ chỉ còn đọng lại một ụ tuyết.



~ o ~



Ngày 14 tháng 02 năm 20xx

Tủ cá nhân của Minho đầy ắp những hộp chocolate. Chúng tràn cả ra ngoài khi anh mở tủ. Anh chỉ biết thở dài ngán ngẫm. Hai năm trước cũng thế. Nhưng chưa bao giờ Minho có ý định tìm hiểu, chủ nhân những hộp chocolate ấy là ai.

Đã là giữa xuân. Tuyết vẫn rơi.

Cậu bé mỉm cười, chìa về phía anh một chiếc hộp nhỏ.

Anh ngỡ ngàng.

Tan học, hành lang vắng. Không gian tĩnh lặng.

- Em là Lee Taemin, lớp hai, năm nhất, và em thích anh.

Minho vẫn tròn mắt, tay vô thức nhận lấy chiếc hộp nhỏ.

- Xin anh... hãy nhớ đến em.

Cậu bé nở một nụ cười buồn rồi nhanh chóng bỏ đi. Bóng lưng nhỏ bé nhanh chóng mờ đi trong nắng nhạt yếu ớt.

Minho lặng người. Bên trong chiếc hộp nhỏ, những viên chocolate được làm một cách vụng về.

Anh bất giác bật cười.


Lee Taemin...



~ o ~



Minho thức dậy. Trời trong vắt, nắng vàng vọt, cảnh vật không vương một chút tuyết, cứ như thể chưa từng có tuyết rơi ngày hôm qua.

Tuyết rơi mùa xuân. Lẽ nào chỉ là mơ?

Cậu bé kỳ lạ. Lẽ nào chỉ là mơ?

Nếu như vậy, giấc mơ này, chẳng phải quá dài rồi sao?

Minho khoác lên mình bộ đồng phục. Cho tay vào túi áo, anh giật mình lấy ra, chiếc khuy áo đã gỉ sét.

Đây là... mơ hay thực?

.

.

.




- Cho hỏi, lớp cậu có ai tên Lee Taemin không?

- Anh hỏi... Taemin?

Cậu trai nhỏ ấp úng, vẻ mặt tái nhợt.

- Cậu ấy... đã mất từ mùa đông năm trước.

.

.

.




Trong phòng dụng cụ, chiếc bàn học của học sinh Lee Taemin vẫn nằm đó. Trong hộc bàn vẫn còn nguyên vẹn quyển sổ tay nhỏ với những con chữ nắn nót.

“Em thích anh.
Em biết, mình không còn nhiều thời gian nữa.
Em chỉ mong mình vẫn kịp tặng quà Giáng Sinh cho anh, vẫn kịp một lúc nào đó được cùng anh đi dưới một chiếc ô, vẫn kịp đàn cho anh nghe bản Snow Flower mà em đang tập, vẫn kịp cùng anh cắm trại trong hội trường sắp tới.
Em chỉ cần đến Valentine, khi bản thân đã lấy hết can đảm để thổ lộ, em sẽ yên tâm nhắm mắt...”

Bàn tay Minho run nhẹ. Nơi ngực trái chợt đau thắt.

Gió từ đâu thoảng qua. Lạnh và buốt. Đây... không phải gió xuân.

Minho bước nhanh đến cửa sổ. Một bông tuyết trong suốt rơi nhẹ vào lòng bàn tay, tan chảy thành dòng ấm nóng như nước mắt.

Anh chợt nhận ra, khóe mi mình cũng đã ươn ướt và cay cay...

Đây là... mơ hay thực?

.:End:.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]

[One-shot MinRen] Biển Busan