[One-shot 2min] Christmas: without u?

§ Author: Gin Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
§ Disclaimer: They don't belong to me. They belong to each other.
§ Fandom: Taemin, Minho.
§ Category: angst, romance
§ Rating: K
§ Pairing: 2Min
§ Warn: SA
§ Note: Quà Giáng Sinh 2011 cho BB Fam.

Christmas: without u?

.:Start:.




Tớ rất sợ cảm giác một mình cậu à!

Tớ sợ phải đi học một mình, đi ăn một mình, và... đi chơi một mình nữa.

Đã quen rồi cái cảm giác lúc nào cũng có cậu bên cạnh, đi đâu cũng có nhau, không rời nhau nửa bước.



Nhưng... chúng ta chẳng là gì cả.



Đến một lúc nào đó, giống như lúc này, cậu sẽ bước đến bên một người khác, nắm lấy tay của một người khác. Cậu... bỏ tớ lại một mình.



Vì... chúng ta chẳng là gì cả, nên tớ vẫn luôn tự dặn lòng rằng, một mình cũng chẳng sao.



Cậu có quyền tự do của riêng cậu. Cậu có quyền ở bên bất cứ ai cậu muốn, không nhất thiết phải là tớ.



Một mình thì đã sao? Chả sao cả.



Một mình giúp tớ tự lập, giúp tớ mạnh mẽ. Thậm chí, khi ở một mình, tớ lại tạo được sức hút với người khác.



Tớ đã nghĩ thế đấy!



Nhưng tớ... không làm được cậu à!



Tớ... vẫn rất sợ cái cảm giác một mình.







Đôi khi một mình lại tốt.



Nhưng đó là khi xung quanh chẳng có ai cả, tớ ngồi ở một nơi thật cao, gió thổi rì rào làm ngả rạp những ngọn cỏ bên dưới chân tớ và luồn vào mái tóc ngắn rối bù của tớ, hương một loại hoa nào đó thoang thoảng trong gió, tớ hít một hơi thật sâu tận hưởng cái vị man mát của gió, và... tớ nghĩ đến cậu.



Tớ thích cái cảm giác ấy, dù một mình nhưng rất bình yên.



Chứ không phải cái cảm giác đứng giữa dòng người qua lại, nhìn những đứa trẻ cười tít mắt khi được bố mẹ dẫn đi chơi Giáng Sinh, những đôi tình nhân tay trong tay thật ấm áp giữa đêm đông tuyết rơi trắng xóa cả mặt đường, và chứng kiến, cậu đang hôn một ai đó.



Tớ đeo một đôi găng tay dày cộm nhưng vẫn thấy lạnh. Tay tớ lạnh, nhưng hai mắt lại nóng hổi.



Tớ cảm nhận được hai dòng nước ấm ấm đang lăn dài trên má.



Đêm Giáng Sinh, ai cũng cười rất hạnh phúc, nhưng tại sao, dù rất muốn cười, tớ cũng không thể cười nổi thế này?



A, tớ hiểu tại sao rồi! Vì năm nay không như năm ngoái. Năm nay chẳng có ai bên cạnh chọc ghẹo tớ, chẳng có ai cùng tớ đi xem pháo hoa, chẳng có ai chờ đến đúng 12h khuya rồi chúc tớ Giáng Sinh vui vẻ.







Giáng Sinh năm nay, tớ lặng lẽ về nhà, trang trí cây thông mà năm ngoái tớ và cậu đã cùng mua, tự mua cho mình một món quà kèm theo một tấm thiệp với dòng chữ "Merry Christmas, myself!".



Tớ bước vào phòng, mở chiếc hộp quà đã được trang trí kỹ lưỡng, bên trong là chiếc khăn choàng bằng len vẫn còn đan dở.



Tớ không giỏi việc may vá. Tớ đã phải gom hết đống sách dạy đan len trong hiệu sách về, mỗi ngày đọc kỹ từng trang. Tớ bắt đầu mũi đan đầu tiên từ hồi Tết, mỗi ngày cặm cụi từng mũi từng mũi một. Nhưng rồi công việc bỏ dở ngay từ cái ngày cậu bảo cậu sẽ hẹn hò với cô ấy, cậu sẽ không cùng tớ đến trường nữa, sẽ không đi ăn trưa cùng tớ nữa, sẽ không cùng tớ vi vu các lễ hội cũng như xếp hàng dành chỗ xem các bộ phim bom tấn nữa.



Và cũng từ hôm đó, chúng ta không còn mặc đồ giống nhau nữa. Cậu không gọi điện hay liên lạc gì với tớ. Học cùng một lớp mà như hai người xa lạ. Chỗ ngồi cạnh cậu, lúc trước luôn là tớ, nhưng bây giờ đã được thay thế bởi người khác. Tớ luôn chọn vị trí cuối lớp, ngồi một mình, và dõi theo cậu.



BỤP!



Ánh sáng le lói ngoài cửa sổ.



Là pháo hoa!



Pháo hoa bắn rồi. Thời khắc nửa đêm đã điểm.



Tay tớ vẫn ghì chặt chiếc điện thoại, chờ đợi tin nhắn của ai đó.



Ngu ngốc!



Cậu bây giờ chắc đang ngắm pháo hoa cùng người ấy. Đôi bàn tay hai người sẽ lại đan lồng vào nhau, đúng như cách mà cậu vẫn thường sưởi ấm cho tớ.



"Chẳng là gì cả". Đó không phải là sự thật, đúng không?



Vì ít ra, đối với tớ, cậu vẫn luôn là người rất quan trọng.



...



Một giờ trôi qua, tớ nằm thiếp đi trong căn phòng tối om và tĩnh lặng. Chiếc điện thoại trong tay vẫn chưa một lần rung. Cậu... quên tớ thật rồi.



...



...



...



- Taemin...



Là cậu. Là cái giọng trầm trầm ấm ấm của cậu. Cậu đang thì thào bên tai khẽ gọi tên tớ.



Cái đầu ngu ngốc này! Sao có thể tưởng tượng ra cậu đang ở đây cơ chứ! Đừng tự lừa dối bản thân như thế chứ!



- Taemin...



Đã nói đừng tưởng tượng nữa mà!



Tớ bực bản thân mình, mở hẳn mắt ra, và... tớ thấy cậu. :)







- Sao cậu vào được đây?



- Chìa khóa.



Cậu xoay xoay chiếc chìa khóa có cái móc khóa hình con rùa mà tớ tặng cậu trên tay.



À, phải rồi.
"Chìa khóa nhà tớ, cậu một cái, tớ một cái."



- Cậu... vẫn giữ nó?



Tớ hỏi thế, nhưng trong lòng rất sợ. Sợ rằng câu trả lời của cậu sẽ là: "Bây giờ tớ mang trả cậu đây!".



- Ừ...



Tớ cố kìm nén để nước mắt không rơi. Chắc là cậu định trả lời như thế thật rồi. Vì câu trả lời khó nói nên cậu mới ấp úng như thế. Tim tớ đau lắm, nhưng sẽ không bao giờ để cậu biết đâu! Cũng sẽ không bao giờ để cậu phải khó xử.



- Ừm... nếu không cần nữa thì cứ trả lại tớ. Không sao đâu! Dù gì cậu cũng đâu ghé đây thường xuyên nữa.



Cảm ơn trời là pháo hoa đã tắt, đèn trong phòng cũng không mở, nên cậu sẽ không thấy được, mắt tớ đẫm nước đến mức không còn thấy rõ cậu nữa. Chỉ một chút nữa thôi, xin cậu hãy đi đi, nếu không tớ sẽ không kìm chế được mà phát ra những tiếng nấc mất.



- Taemin, cậu giận tớ sao?



- Không, việc gì tớ phải giận cậu. Chỉ là... hức... chỉ là... hức hức...



Tớ ghét cậu! Sao cứ buộc tớ phải khóc trước mặt cậu như thế chứ? Sao còn không mau đi đi? Còn bước đến gần tớ, ôm tớ làm gì?



Mà sao người cậu lạnh vậy? Áo lạnh và ướt lắm! Trên tóc còn vươn vài nắm tuyết nữa.



- Taemin, tớ xin lỗi đã để cậu phải đón Giáng Sinh một mình. Là tại tớ. Tại tớ không đủ can đảm để đối mặt với cậu. Tớ đã đứng trước nhà cậu mấy tiếng đồng hồ mà không dám vào...



- Đồ ngốc! Tuyết rơi dày lắm biết không? Mà cậu đứng trước nhà tớ làm gì? Sao không đi chơi với cô ấy?



- Bọn tớ... chia tay rồi.



Ra vậy. Vì vậy nên cậu mới tìm đến tớ?



- Là ai chủ động?



- Tớ.



- Sao vậy?



- Tớ không yêu cô ấy. Chỉ là một cách trốn tránh...



- Trốn tránh cái gì?



- Tớ... không dám thừa nhận tình cảm của mình dành cho cậu. Xin lỗi cậu. Ban đầu tớ nghĩ vì chúng ta quá thân thiết nên mỗi khi không có cậu bên cạnh tớ lại nhớ cậu nhiều đến thế. Nhưng dần dần tớ lại nghĩ đến nhiều chuyện kinh khủng hơn. Bạn bè thì sẽ không như thế, đúng không? Tớ sợ, nếu cậu biết được sẽ không nói chuyện với tớ nữa nên mới tìm cách tránh mặt cậu... Nhưng... càng xa cậu, tớ lại càng nghĩ đến cậu nhiều hơn...



- Thế bây giờ cậu ở đây nói với tớ những lời này, cậu không sợ sao?



- Tớ biết, chỉ là... tớ không muốn để cậu một mình. Taemin... rất sợ ở một mình mà! Sau này cậu coi tớ là gì cũng được, nhưng trước khi có một ai khác đi cùng cậu, hãy để tớ được ở bên cạnh cậu, được không?



- Sẽ chẳng có ai khác đâu! Chỉ có Minho thôi!



Nước mắt tớ chảy, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Được ôm chặt cậu thế này, không biết tự khi nào, Giáng Sinh lạnh lẽo mới đây thôi lại trở nên ấm áp lạ lùng.

"Tớ thích cậu, thích nhiều nhiều lắm! Merry X-mas!" :">

.:End:.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]

[One-shot MinRen] Biển Busan