[One-shot LJong] Rừng thông, tuyết trắng, thiên thần

Author: Gin Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
Pairing: MyungJong
Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và tôi viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.
Rating: K
Category: historical, fantasy
Note: Quà kỷ niệm 2 năm thành lập fam MyungJong.


Rừng thông, tuyết trắng, thiên thần






.:Start:.


Ta đã có một giấc mơ.
Cánh rừng thông phủ tuyết trắng xóa.
Và một bóng trắng đẹp tựa thiên thần.



- Hoàng tử, trời sáng rồi, dậy mau thôi!


- Ho Won, ta… đã có một giấc mơ…









- Hoàng tử, hôm nay lịch của ngài khá thoáng. Buổi sáng học violon với nhạc công đến từ Pháp. Buổi trưa dùng bữa với tiểu thư Diana. Buổi chiều là nhận lệnh từ quốc vương đi thăm dò ý dân.


- Thăm dò ý dân? Nghĩa là ta sẽ được rời khỏi lâu đài đúng không?


- Vâng.




.




.




.
















- Hoàng tử, bên ngoài đang có tuyết, có nên đợi tạnh rồi hãy đi không?


- Không sao. Ta nên đi sớm, kẻo về muộn cha lại lo.


- Vậy ngài nên mặc thêm áo đi ạ.


- Ta biết rồi… Ho Won!


- Vâng?


- Lần cuối ta rời khỏi lâu đài là khi nào?


- Là ba năm trước, thưa hoàng tử.


- Đi thôi.


Tuyết vẫn rơi. Bóng ngựa khuất dần sau làn tuyết trắng xóa.






















Ta đã có một giấc mơ…


- Thật sao?


- Thật! Chính mắt tôi thấy mà! Ở khu rừng thông ngoài thành đó!



Cánh rừng thông phủ tuyết trắng xóa…


- Con ma đó trông như thế nào?


- Tôi không thấy rõ. Lúc đó tuyết rơi dày đặc, chỉ thấy cái bóng trắng trắng lượn qua lượn lại.



Và một bóng trắng đẹp tựa thiên thần…


- Sao ông biết đó là ma? Lỡ người rồi sao?


- Người gì mà đi như bay thế? Cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Tôi thấy mà nổi cả da gà.


- Mấy ông đang nói về bóng trắng trong rừng thông hả?


- Ừ, ông cũng biết hả?


- Tôi cũng từng thấy mà! Trước đây cũng có nhiều người từng thấy mà! Có người còn nói đó là tinh linh của rừng thông nữa.





Chàng trai trẻ đặt mạnh tách trà xuống bàn rồi nhanh chóng rời khỏi quán.


- Hoàng tử, ngài đi đâu vậy?


- Ngươi về trước đi.


Người hầu cận cố đuổi theo, nhưng dáng người ấy đã sớm lẫn vào dòng người trên phố.








































Mặt trời xuống núi, trời mờ mịt tối. Rừng thông lạnh buốt, trơ những thân cây trụi lá đan vào nhau che đi chút ánh sáng cuối ngày le lói. Tuyết ngừng rơi, để lộ ra một rừng thông trắng buốt một màu tuyết, âm u và lạnh lẽo đến rợn tóc gáy.


Chàng trai trẻ đi mãi, đi mãi sâu vào trong rừng, mắt tìm kiếm mỏi mòn một bóng trắng thân quen mà lạ lẫm. Màn đêm buông xuống, không gian chỉ một màu đen kịt. Nếu đi tiếp, có khi nào phía trước là thiên đường?


- Hoàng tử, ngài bị lạc sao?


Chàng trai ngoảnh đầu lại. Bóng trắng ấy đang hiện hữu. Hệt như mơ, gương mặt ấy đẹp tựa thiên thần.
























Ngôi nhà gỗ tọa lạc cô độc giữa rừng thông. Bên ngoài tối om lạnh lẽo, bên trong đèn thắp sáng ấm áp. Con người khoác trên mình chiếc áo choàng trắng đặt tách trà ấm lên bàn, choàng lên vai người kia chiếc áo lông to sụ.


- Đêm nay ngài cứ ở lại đây, bên ngoài nguy hiểm lắm. Sáng mai ta sẽ đưa ngài đến bìa rừng.


- Em… tên em là gì?


Con người ấy thoáng ngỡ ngàng, rồi mỉm cười dịu dàng.


- Ngài không cần biết tên ta đâu.


- Cần chứ!


- Tại sao?


- Ta đã mơ thấy em. Em biết ta mà, đúng không? Em đã gọi ta là hoàng tử…


Chàng trai trẻ cầm lấy tay người kia, ánh mắt muôn vàn tha thiết.


Người kia giật tay ra, ánh mắt đanh lại lạnh lùng.


- Hoàng tử, ta là đàn ông. Xin ngài đừng hiểu lầm mà dùng hành động hái hoa bắt bướm ấy trêu ghẹo.


Nói rồi, người bỏ mặc chàng trai trẻ mà rời khỏi phòng.


- Cuộc gặp gỡ này ta vốn không hề mong muốn. Đây là lần đầu, cũng có thể là lần cuối. Ngài tốt nhất đừng dính líu gì đến ta thì hơn.


Câu nói ấy khiến chàng trai trẻ trưng ra bộ mặt thất vọng não nề.



Là đàn ông thì đã sao? Ai có thể cấm ta yêu em?








































- Ta chỉ có thể đưa ngài đến đây thôi. Từ đây ngài có thể vào thị trấn để hỏi đường về lâu đài.


- Em không thể tiễn ta thêm một đoạn nữa sao?


- Không. Ta không thể rời khỏi đây.


- Vì em là tinh linh của khu rừng này?


Người trong chiếc áo choàng trắng nhìn chàng trai trẻ đầy ngạc nhiên rồi bất giác bật cười.


- Uhm, ngài cứ cho là thế đi. Nhưng ta thật sự không đẹp đẽ như thế đâu.


Chàng trai trẻ chìm đắm trong nụ cười ngắn ngủi ấy. Ánh bình minh soi rọi nơi bìa rừng, phủ lên con người ấy một thứ ánh sáng màu nhiệm. Mái tóc bạch kim, bộ y phục trắng tưởng chừng như đang phát sáng.



Phải, em không phải tinh linh. Em là một thiên thần.








































- Cái gì? Hoàng tử trốn ra ngoài rồi sao?
























- Ngài lại làm gì ở đây?


- Ta đi lạc.




.




.




.




Người thanh niên xinh đẹp với mái tóc bạch kim lại đặt nhẹ một tách trà ấm lên bàn và thở dài.


- Ngài cố tình?


- Ta biết em sẽ không bỏ mặc ta.


- Đừng đến đây nữa.


- Tại sao?


- Vì ta không phải người tốt.


Chàng trai trong bộ y phục hoàng gia sẫm màu cầm lấy tay người kia, vẫn là ánh mắt ân cần thiết tha hôm nào.


- Vậy, hãy cho ta biết tên em. Hãy kể cho ta nghe về em. Nếu em thật sự không muốn, ta sẽ không làm phiền em nữa.


- Ngài hứa?


- Ta lấy tư cách người của hoàng gia để bảo đảm.


Người thanh niên cúi mặt, nhếch mép cười nhạt nhẽo.


- Lee Sung Jong. Phù thủy.








































- Hoàng tử, hôm nay không trốn ra ngoài nữa à?


- Ta có chút việc cần làm rõ.


Vị hoàng tử trả lời hờ hững, mắt vẫn dán vào quyển sách trên tay. Người hầu cận nhìn tựa quyển sách, không khỏi tò mò.


- Ngài có hứng thú với phù thủy khi nào thế?


Vị hoàng tử dừng lại, ngước nhìn người hầu cận.


- Ho Won, ngươi đã gặp phù thủy bao giờ chưa?


- Chưa, thưa hoàng tử. Nhưng thần nghe nói họ thường có màu tóc rất khác người và ngoại hình khiến người khác phải khiếp sợ. Có rất nhiều lời đồn đãi không mấy tốt đẹp về họ.


- Ví dụ?


- Có người nói là… phù thủy… ăn thịt người.
























Rừng thông tuyết rơi nhẹ buồn tẻ. Dưới mái hiên ngôi nhà gỗ nhỏ, một bóng trắng ngồi đó, dán mắt vào màn tuyết lất phất, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, cảnh vật không một chút thay đổi. Tuyết vẫn rơi đều đều, mấy cái cây trơ trọi vẫn đứng nguyên đó. Có chút gì đó… trống trải, khiến con người ta lại bất giác buông một tiếng thở dài.








































- Ngài… đã không giữ lời hứa.


- Không, ta đã giữ đúng lời hứa. Chỉ khi nào em thật sự không muốn, ta mới không đặt chân vào đây nữa.




.




.




.




Vị hoàng tử ngồi nhâm nhi tách trà ấm, ánh mắt dịu dàng dõi theo bóng lưng tự nãy giờ chỉ im lặng ngồi nhóm lửa bên lò sưởi.


- Sung Jong…


Đôi vai người kia chợt run khẽ.


- Em… có cô đơn không?


Người kia quay lại, nhìn vị hoàng tử một lúc lâu rồi lại trở về với đống than củi lách tách.


- Không.


- Nói dối.


Người kia dừng lại, bật lên những tiếng cười trống rỗng.


- Ha ha, phải đấy.


Người đứng dậy, tiến về phía vị hoàng tử khiến đáy mắt chàng có chút dao động.


- Ngài lẽ ra không nên tin lời phù thủy, hoàng tử à.


Nụ cười nhếch mép rùng rợn, người cứ thế dần dần tiến tới, trèo cả lên người vị hoàng tử. Ngón tay dài với những móng tay sắc nhọn miết nhẹ trên gương mặt thanh tú của chàng, đôi mắt mơ màng ma mị.


- Chắc ngài cũng từng nghe chuyện phù thủy ăn thịt người đúng không? Đó không đơn thuần chỉ là tin đồn đâu.

























Đêm ấy, nằm trong căn phòng nhỏ trong căn nhà của phù thủy tóc trắng, hoàng tử không thể nào chợp mắt. Chàng đã ngủ ở đây hai đêm, nhưng đêm nay, chàng bắt đầu có chút lo sợ. Phải chăng chàng đã lầm? Đã quá ảo tưởng vào một giấc mơ không thật?


Tình yêu một khi đã chứa đựng sự hồ nghi, sẽ trở nên mong manh và dễ vỡ.


Nửa đêm, bên ngoài có tiếng động. Tim chàng đập mạnh hơn. Chàng ngồi dậy, khẽ bước đến cửa, lén lút nhìn ra.


Bên lò sưởi lửa bập bùng, bóng trắng ấy vẫn ngồi đơn độc, nhưng, phủ trên con người ấy không còn là ánh hào quang thần thánh mà chàng vẫn thường choáng ngợp. Trên chiếc áo choàng trắng lúc này chỉ có những vệt máu loang lỗ. Người ngồi bên chiếc bàn gỗ, nâng ly uống thứ chất lỏng đặc quện sóng sánh tựa như máu
.


Em… thật sự không phải là thiên thần…




















Hôm sau, chàng rời đi không một lời từ biệt. Bóng trắng ấy, đứng ở một nơi thật cao, dõi theo bóng lưng sợ hãi của chàng, mỉm cười chua xót.


- Phải, chạy đi, và đừng bao giờ trở lại đây nữa.












Sáng hôm ấy, trên phố rêu rao tin đồn, người ta tìm thấy xương người còn vương chút thịt tươi trong rừng thông.








































- Hoàng tử, dạo này không thấy ngài trốn đi chơi nữa. Chán rồi sao?


- Ta… đang hoài nghi chính bản thân mình. Giấc mơ đó…


- Sao ạ?


- Ho Won, ngươi từng nói phù thủy xấu xí, thế có phù thủy nào xinh đẹp không?


- Thần nghĩ là không. Hoàng tử, nếu ngài thấy một phù thủy xinh đẹp, thì có thể đó là do phép thuật đấy.


Người hầu cận mỉm cười vô tư giải thích. Tim chàng chợt đau nhói.




Mọi thứ trong chàng sụp đổ. Mái tóc bạch kim, gương mặt thiên thần, nụ cười ấm áp. Phải chăng tất cả đều giả tạo?



Sung Jong, ta thật sự không muốn tin vào điều đó.








































Sau hàng loạt vụ người bị ăn thịt trong rừng thông, một cuộc săn phù thủy diễn ra thảm khốc. Rất nhiều phù thủy bị bắt và bị mang đi xử tử trước dân chúng, nhưng những vụ thảm sát vẫn không ngừng diễn ra.


Hoàng tử chứng kiến tất cả những lần tử hình đó. Cứ mỗi khi một phù thủy bị đưa lên giàn thiêu, tim chàng lại mỗi lúc bị bóp nghẹt.



Cứ thế này, họ sẽ tìm ra em mất!




















Hôm nay lại có một phù thủy sắp bị xử tử. Một phù thủy với mái tóc trắng trong chiếc áo choàng trắng. Nghe đâu, người ta bắt được quả tang hắn đang khứa thịt một tiều phu trong rừng thông.


Hôm nay, trời ảm đạm không một chút nắng. Tuyết, lại rơi.


- Tuyết rơi rồi.


- Ừ, chắc phải hoãn tử hình. Thế này lửa không bắt được đâu.


- Tức thật! Khó khăn lắm mới bắt được tên phù thủy độc ác đó. Phải thiêu sống hắn càng sớm càng tốt.


Lời xì xầm của dân chúng cứ âm ĩ bên tai chàng. Chàng thẩn người ra. Chàng muốn đập nát thực tại. Mọi thứ… quá tàn nhẫn.


Tuyết rơi lạnh buốt. Dân chúng đều trở về nhà trú rét. Tên phù thủy vẫn bị trói chặt trên giàn thiêu, dưới cái rét tận xương tủy.


Chàng đứng trước giàn thiêu rất lâu, mặc cho tuyết thấm ướt chiếc áo hoàng gia nạm vàng. Chàng rút ra một con dao nhỏ, từ từ bước lên giàn thiêu. Cái rét làm cho tên phù thủy lịm đi, đầu gục xuống. Ánh mắt chàng đau xót. Chàng dịu dàng giở chiếc mũ áo choàng, mong ước được nhìn thấy gương mặt thiên thần vẫn luôn hiện diện trong tâm trí.


Cạch!


Tiếng lưỡi dao rơi xuống đánh vang. Chàng vội lùi lại.


Trước mắt chàng lúc này là một gương mặt già cằn cỗi đến đáng sợ, những sợi tóc bạc khô cứng như rơm rạ. Chàng sợ hãi, thật sự sợ hãi.



Ác mộng! Sung Jong, hãy nói với ta, đây chỉ là ác mộng. Hãy nói với ta, đây không phải dung mạo thật của em!


Nước mắt chàng rơi, làm tan chảy lớp tuyết phủ trên sàn gỗ. Chàng cúi người, nhặt lấy con dao nhỏ. Đôi mắt chàng nhắm nghiền. Đến phút cuối, chàng vẫn cố bám vào tình yêu nhỏ nhoi của mình, trốn tránh sự thật.


- Sung Jong, ta yêu em.


Đôi tay chàng run run cắt đứt những sợi dây da đang siết chặt đôi tay gầy gộc vào giá gỗ. Từng sợi, từng sợi một.


Đôi tay ấy, vừa chớp lấy tự do, đã nhanh như cắt siết cổ chàng. Tên phù thủy trợn mắt, nhe răng cười đáng sợ.


- Cảm ơn chàng trai trẻ. Đúng lúc ta đang đói.


Đôi mắt chàng dại đi. Đã quá trễ để nhận ra, đây không phải là Sung Jong của chàng.


- Hoàng tử, ngài đang làm gì vậy?



Giọng nói ấy…


Chàng nhìn về phía tiếng nói phát ra. Vẫn là bóng trắng ấy, vẫn là gương mặt ấy, với mái tóc xoăn bồng bềnh… màu nâu.


Tên phù thủy xấu xí bất động. Chàng nhanh chóng thoát khỏi tay hắn, chạy về phía người mà chàng yêu thương. Ngưới đứng đấy, mỉm cười, dang rộng vòng tay.


- Sung Jong, là em thật rồi!


Cảm nhận được gương mặt ấy trong lòng bàn tay mình, chàng như vỡ òa hạnh phúc.


- Sung Jong, mọi chuyện là thế nào?


- Giống những gì ngài biết thôi. Hắn là tên phù thủy biến chất ăn thịt người, bị phát hiện rồi mang đi xử tử.


- Không, ý ta là… ta đã tưởng đó là em. Ta thật sự sợ lắm! Ta không dám tin…


- Hắn đã đến rừng thông vào cái đêm trước khi ta gặp ngài. Hắn đã làm ô uế rừng thông. Ta không muốn ngài trở thành con mồi của hắn.


- Vì thế em mới đuổi ta đi bằng mọi cách? Kể cả khiến ta hiểu lầm em là kẻ sát nhân?


- Đúng là ta đã tìm mọi cách đuổi ngài đi, nhưng ta không hề có ý định khiến người khác hiểu lầm ta là loại người như hắn.


- Vậy đêm đó… áo choàng bê bết máu, em uống máu, và cả tin có người chết vào sáng hôm sau?


- Ngài đã thấy? … Đêm đó, ta đã không ngăn được hắn, bị hắn đả thương. Với lại, thứ ta uống, là nhựa thông, thưa hoàng tử.


Chàng siết chặt cơ thể trắng muốt ấy vào lòng. Đôi mắt chàng ngấn lệ, trái tim chàng dằn vặt. Chàng đã không tin tưởng vào người mình yêu. Lúc người đang mang trọng thương, chàng lại kinh tởm chạy đi.


- Sung Jong, tóc của em…


- À, ít thuốc nhuộm thôi. Nếu để người khác thấy màu tóc thật của mình, ta sớm đã ở trên giàn thiêu rồi. Hoàng tử, ngài mau trói hắn ta lại đi. Bùa yểm của ta không kéo dài được lâu đâu.


Chàng lúc này mới chợt nhận ra, suýt chút nữa bản thân đã phóng thích kẻ tử tội. Chàng nhanh chóng trói chặt tên phù thủy già trở lại giàn thiêu. Khi quay lại, bóng trắng mỏng manh đã ngã rạp trên nền tuyết trắng.


- Sung Jong!


Chàng hốt hoảng, chạy đến đỡ lấy. Đôi môi tái nhợt thều thào trong hơi thở gấp gáp.


- Phiền ngài… đưa ta về rừng thông…
























Ngựa trắng phi nhanh trong màn tuyết. Hoàng tử ôm lấy cơ thể yếu ớt, nguyện cầu cho sinh linh bé nhỏ.


- Sung Jong, ta không hiểu. Tại sao…


- Ta… sống nhờ vào linh khí của rừng thông… nên… không thể rời khỏi đó… quá lâu…


- Được rồi. Chúng ta sắp đến rồi. Cố lên! Em tuyệt đối không được ngất, biết không?


- Hoàng tử… khi nãy… ngài đã nói… yêu ta?


- Phải! Em đã nghe thấy sao?


- Có thể… nói lại không…?


- Được! Ta yêu em! Mãi mãi yêu em! Cả đời Kim Myung Soo này chỉ yêu một mình em, Lee Sung Jong à! Vì thế, em tuyệt đối không được chết! Em phải sống để đền đáp tình yêu của ta! Đó là lệnh của hoàng tử, em tuyệt đối phải nghe theo, biết không?


Vị hoàng tử cưỡi bạch mã phi nhanh trong tuyết. Tiếng gào khóc hòa với từng đợt gió rít bên tai. Nước mắt chàng đong lại thành từng hạt thủy tinh trong vắt. Người chàng yêu mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay ấm áp, thì thầm những lời cuối cùng trước khi khép lại hàng mi.


Ta… cũng yêu ngài…


















* * *




















Rừng thông phủ tuyết trắng xóa. Nắng yếu ớt len lỏi qua những nhánh cây khẳng khiu. Hoàng tử, vẫn với bộ y phục hoàng gia sẫm màu, rảo những bước lơ đễnh trên nền tuyết dày.


- Hoàng tử, ngài bị lạc sao?


Hoàng tử quay lại, mỉm cười hạnh phúc.


- Không, ta đang đi tìm… thiên thần của ta.

.:End:.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]

[One-shot MinRen] Biển Busan