[Two-shot 2min] Mùa trăng [1]

§ Author: Gin Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
§ Disclaimer: They don't belong to me. They belong to each other.
§ Fandom: Tae Min, Min Ho, Kang In.
§ Category: fantasy, romance
§ Rating: T
§ Pairing: 2Min
§ Warn: SA


Mùa trăng


.:Shot 1:.


Tôi gặp em lần đầu vào một đêm trăng tròn.

Mái tóc vàng lấp lánh rũ nước, làn da trắng đến mức như phát sáng lên dưới ánh trăng. Cơ thể mỏng manh với tấm lưng trần quyến rũ. Em hốt hoảng quay lại nhìn tôi bằng đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp. Tôi ngỡ ngàng trước hình ảnh em đắm mình giữa thiên nhiên nơi mặt hồ phẳng lặng, hệt như là… một tiên nữ.

Em không phải tiên nữ. Em là con trai. Quan trọng hơn nữa, em không phải con người.

Những câu chuyện xưa của Trung Quốc thường kể về hồ ly dùng sắc đẹp ma mị quyến rũ rồi sát hại con người. Tôi chấp nhận để em quyến rũ, chấp nhận vứt bỏ sinh mạng này vì em, bởi, tôi đã sa vào lưới tình của em mất rồi.



Tâm trạng tôi lúc này vô cùng háo hức. Đêm nay lại là đêm trăng tròn.

- Xin lỗi…

Tiếng nói rụt rè vang lên làm tôi giật mình thoát khỏi những mộng tưởng đầy dục vọng. Tôi quay sang cậu con trai vừa khẽ gọi tôi rồi đăm chiêu một lúc. Trông cậu ta vừa lạ mà vừa quen. Hình như cậu ta học cùng lớp với tôi thì phải. Tên gì nhỉ? Vì cậu ta lúc nào cũng lầm lầm lì lì, ít khi nói chuyện với ai nên tôi cũng chả mấy để ý. Mái tóc màu hạt dẻ hơi rối lòa xòa che khuất cả khuôn mặt cùng với cặp kính to đùng đúng kiểu mọt sách, đầu thì chẳng khi nào ngẩng lên nên tôi cũng chả rõ dung mạo ra sao. Có gặp ngoài đường chắc cũng chả biết đường mà chào. Xung quanh lúc nào cũng đặc âm khí làm tôi có cảm giác rùng rợn. Tôi sợ nhất là tiếp chuyện với loại này.

- Cậu có gì cần hỏi à? – Tôi cố gượng cười thân thiện nhất có thể để giữ hình tượng hot boy của mình.

- Cậu có thể chỉ giúp tớ bài này không? – Cậu ta vừa nói vừa đưa cho tôi cuốn vở bài tập.

Ra là hỏi bài. Gì chứ giải bài tập thì dễ ợt. Với đầu óc thiên tài như tôi thì chỉ cần 5 giây là xong. Tôi cầm cuốn vở lên xem, thoáng chút bất ngờ. Tôi quay sang nhìn cậu ta, rồi lại nhìn vào cuốn vở. Người ta nói “nét chữ nét người” mà phải không? Tôi không nghĩ một con người u ám như cậu ta lại có nét chữ thanh thoát thế này. Thật sự rất đẹp.

- Uhm… bài… - Cậu ta rụt rè lên tiếng, tay chỉ vào bài làm tôi giật mình.

Mà sao làm gì cũng cứ tỏ vẻ nhút nhát như thế? Thật khiến người khác cảm thấy khó chịu! Tôi đọc qua đề bài, cầm bút ngoáy vào nháp, miệng thì giải thích, hướng dẫn không ngừng, chẳng cần biết cậu ta có hiểu hay không. Xong bài tôi đưa lại cậu ta cuốn vở, cậu ta cầm lấy rồi lặng lẽ trở về bàn. Tôi nhìn theo một lúc rồi cũng chả quan tâm nữa, quay lại tiếp tục giấc mộng ban ngày của mình. Ôi Tiểu Hồ của tôi~ Tôi sắp được gặp em rồi.

- Này, cậu thân với thằng nhóc đó lắm hả?

Tiếng Kang In lại một lần nữa làm giấc mơ của tôi bị ngắt quãng. Tôi chỉ đơn giản là đang mơ mộng thôi mà, sao cũng chẳng được yên vậy?

- Gì? Thằng nhóc nào? – Tôi bực bội quay sang cằn nhằn.

- Thì Tae Min đó! Cậu vừa chỉ bài cho nó còn gì.

- À, ra đó là tên nó. Tên cũng đẹp mà sao người lại thế nhỉ? – Tôi lại quay sang nhìn nó. Lúc nào cũng cặm cụi, hình như siêng học lắm thì phải.

- Trong lớp chẳng đứa nào dám nói chuyện với nó. Cậu cũng can đảm thật đấy! – Kang In vỗ bốp bốp vào ngực tôi, đưa ngón tay thump up ra trước mặt mà tròn mắt làm ra vẻ thán phục.

- Ai biết đâu! Hỏi bài thì chỉ thôi. – Tôi chán nản nằm ườn ra bàn.

- Eh Min Ho, tớ vừa nghĩ ra một chuyện.

- Gì?

- Hình như… nó thích cậu đó!

Tôi trợn mắt lên ngồi phắt dậy.

- Sao biết?

- Đầu năm tới giờ nó có mở miệng ra nói chuyện với ai đâu! Vậy mà bây giờ lại đi hỏi bài cậu, lớp đâu phải thiếu người hỏi. Chưa hết, cậu không để ý chứ nhiều lần tớ thấy nó nhìn lén cậu rồi đó!

Tôi như chết đứng, nghe như sét đánh ngang tai. Choi Min Ho này bị gái theo còn chưa đủ hay sao?

Tôi cố định thần lại rồi cười giã lã, nói vài câu bông đùa cho qua chuyện.

- A… ha… ha… Giờ thì cậu thấy sức quyến rũ của tớ chưa? Tới con trai còn không cưỡng lại nổi nữa là.

- Phải rồi. Cậu thì chỉ có thể có sức hút với loại đó thôi! – Hắn trề môi, xì mặt ra vẻ chế giễu làm tôi tức điên mà chẳng nói được câu nào.

Nhưng… hắn nói thế khiến tôi cũng bắt đầu chú ý đến thằng nhóc đó.







- Tiểu Hồ!

Em quay lại nhìn tôi khi vừa nghe tiếng tôi gọi. Em vẫn ngồi nơi bờ hồ quen thuộc ấy, vẫn dưới vầng trăng tròn vằn vặt ấy, đợi tôi. Đúng là Tiểu Hồ của tôi, dù nhìn thế nào đi nữa vẫn đẹp chết người. Đứng trước vẻ đẹp này, tôi thật không thể kìm nén được nữa. Tôi cứ thế lao tới ôm chặt lấy em, hít lấy cái hương thơm dìu dịu nơi chiếc cổ trắng nõn.

- Cuối cùng thì trăng cũng tròn rồi. Một tháng rồi. Anh nhớ em nhiều lắm!

Em từ từ vòng tay ôm lại tôi, rúc vào ngực tôi mà thủ thỉ.

- Em… cũng nhớ anh lắm!



- Anh muốn mỗi ngày đều có thể được gặp em, dù chỉ có thể gặp vào ban đêm thôi cũng được. – Tôi vòng tay qua eo em, thì thầm vào tai em khi cả hai cùng ngồi trên bờ hồ ngắm nhìn ánh trăng tròn quá đỗi quen thuộc. Em nhỏ bé ngồi trong lòng tôi, ngã người tựa vào ngực tôi, cảm giác ấm áp lan tỏa dễ chịu. Có đánh chết tôi cũng không tin một hồ ly như em có thể rút cạn sinh lực con người khi mà tôi thấy sức khỏe mình chẳng có gì gọi là suy giảm kể từ khi gặp em và gần gũi em như thế này.

- Em cũng muốn như thế, nhưng… em không thể…

- Anh hiểu. Nhưng một tháng thì lâu quá! Không khéo anh chết dần chết mòn vì nhớ em mất! – Tôi gục mặt vào chiếc cổ mỏng manh đang ra sức mời gọi mà đặt vô số những vết hôn lên đó.

- Đừng như thế, Min Ho ah! Anh hãy cứ tin rằng, dù chìm sâu trong giấc ngủ dài thì trái tim em vẫn luôn bên cạnh và dõi theo anh.




- Đừng đi… tiên nữ… 

- Tôi không phải tiên nữ. Tôi… là hồ ly đó… 

- Mặc kệ em là ai. Hãy cho phép tôi được yêu em, được chứ? 



- Tên em là gì? 

- Cứ gọi em là gì anh thích. 

- Vậy anh sẽ gọi em là Tiểu Hồ nhé! 



- Hẹn gặp anh một tháng nữa. Anh cứ nhìn lên bầu trời, khi nào trăng tròn, khi đó em sẽ ở đây đợi anh. 

- Tại sao? 

- Vì em là bán yêu. 

- Bán yêu? 

- Mẹ em là hồ ly, nhưng cha em lại là con người. Yêu lực của em lại đặc biệt yếu, chỉ có thể phát huy vào đêm trăng tròn. 

- Còn những ngày khác thì sao? Làm sao để gặp được em? 

- Đừng tìm em. Những lúc đó em sẽ chìm sâu vào một giấc ngủ dài ở một nơi rất xa để tránh sự tấn công của những yêu quái khác. Anh không thể tìm được em đâu! Nhưng hãy yên tâm là khi trăng tròn, em nhất định sẽ xuất hiện trước mặt anh. 







Trời sáng. Ánh mặt trời le lói chiếu rọi qua mi mắt. Tôi khẽ nheo nheo mắt, cựa người. Tôi ghét nhất buổi sáng sau đêm trăng rằm, vì buổi sáng đó khi thức dậy, em sẽ biến mất khỏi vòng tay tôi, hệt như sương khói. Tôi ghét cảm giác này. Cảm giác hụt hẫng. Tại sao vậy? Tôi đã luôn van xin thời gian ngừng lại dù biết điều đó là không thể. Tôi đã cố thức trắng đêm cho đến khi em rời xa nhưng luôn chợp mắt trước khi trời sáng. “Anh hãy cứ tin rằng, dù chìm sâu trong giấc ngủ dài thì trái tim em vẫn luôn bên cạnh và dõi theo anh.”. Em nói điều ấy nghe thật dễ dàng, nhưng làm sao em hiểu được, không có em tim tôi đã bao lần đau nhói và gào thét gọi em như thế nào. Làm sao em biết được nước mắt tôi đã bao lần chảy khi mới đêm trước còn có em trong vòng tay mà ngay sáng hôm sau em đã biến mất không một lời từ biệt. Sự thật vẫn là sự thật. Và sự thật là, em không hề bên cạnh tôi. Mỗi tháng em đến rồi đi hệt như một giấc mơ như thế, đôi lúc tôi lại cảm giác, em không hề tồn tại. Cứ như thể tôi đang sống trong những ảo tưởng của chính mình vậy. Có thể nào cho tôi cảm giác, tôi thật sự có em không?



Tôi vác cặp bước vào lớp với gương mặt phờ phạc, chán nản và bất cần. Đầu tóc vẫn rối bù nhưng không thể nào làm suy giảm sức quyến rũ vốn có. Tôi bước xuống bàn mình, quăng cặp sang một bên, ngồi phịch xuống ghế, gác chân lên bàn, ngã người ra, nhắm mắt, mệt mỏi.

- Eh Min Ho, sao vậy? Hôm qua đi chơi khuya hả?

- Kệ tớ! – Tôi nói mà đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

- Mở mắt ra đi! Có cái này thú vị lắm nè! Thằng nhóc của cậu hôm nay có cái xì-tai vui lắm! Nó vừa bước vô lớp ai cũng dòm hết. Không khéo nó tranh mất ngôi vị hot boy của cậu bây giờ! – Kang In miệng nói mà tay cứ không ngừng lay lay tôi khiến tôi có chút bực mình.

Tôi cố nhướng mắt lên nhìn về phía bàn của cái cậu tên Tae Min gì đó. Vừa định vị được cậu ta thì mắt tôi mở căng ra, suýt té khỏi ghế.

Cái gì thế này??? Đang là mùa hè đó! Cái sơ mi đồng phục trường đã đủ nóng rồi mà cậu ta còn mặc thêm cái áo cổ lọ bên trong nữa. Bộ bình thường chưa đủ lập dị hay sao? Tự nhiên tôi càng ngày càng thấy sợ cậu ta. Thật không ngờ tôi từng nói chuyện với cậu ta cơ đấy!



Nói vậy chứ cả buổi học mắt tôi cứ dán vào cậu ta. Chẳng hiểu sao nữa. Có lẽ một phần cũng là do lời Kang In nói hôm qua, một phần là do hôm nay tôi không có tâm trạng để học. Có một cái gì đó để nhìn có lẽ cũng đỡ nhàm chán hơn là nằm ngủ. Mà cũng nhờ vậy tôi mới phát hiện, cậu ta rất nhiều lần quay xuống, chắc là định nhìn lén tôi, vì vừa thấy tôi nhìn là quay mặt lên ngay. Cậu ta thích tôi thật sao? Tôi không nghĩ mình có sức hút với con trai vậy đâu! À tất nhiên là trừ Tiểu Hồ ra.

- Tiểu Hồ ah, anh nhớ em quá…

- Hả? Cậu vừa nói gì?

- Nhiều chuyện! Lo học đi!

- Cậu mới phải lo học đó! Tớ thấy rồi nha! Nãy giờ cứ lo nhìn thằng nhóc đó! Đừng nói là cảm nắng nó rồi chứ!

- Nghĩ sao vậy! Lo học đi! Nói chuyện một hồi thầy đuổi hai thằng ra khỏi lớp bây giờ!

Kang In liếc nhìn tôi cười nham nhở rồi mới quay lại với đống bài ông thầy vừa giảng. Tôi thì tiếp tục quay lên nhìn nó rồi ngủ luôn lúc nào không hay.



RENGGG!!!

- Eh, hết giờ rồi! Đi ăn trưa không? – Kang In lay gọi tôi dậy.

- Ư… Xuống căn tin hả? – Tôi dụi mắt vươn vai cho tỉnh táo.

- Chứ sao? Xuống không?

- Thôi, lười. Mua dùm cái bánh đi!

- Dẹp! Có tay có chân thì tự đi mua!

- Ya! Bạn bè thế đó hả? Định bỏ tớ chết đói ở đây hả?

- Ừ, ở đó mà chết đi! Đi đây! – Hắn vẫy tay chào tôi rồi thản nhiên bước ra khỏi lớp. Thiệt tình! Bạn bè mà thế đấy!

Tôi chán nản nằm dài ra bàn ngủ tiếp mặc cho cái bụng rỗng đang không ngừng biểu tình. Được một lúc thì…

XOẠT!

Có cái gì đó vừa đặt lên bàn tôi. Tôi ngóc đầu dậy. Là bánh ngọt. Loại bánh tôi vẫn thường ăn. Tôi ngước mặt lên nhìn. Là Tae Min?

- Gì thế?

- Uhm… cho cậu… - Cậu ta lại rụt rẹ đẩy cái bánh về phía tôi.

- Cho tôi? – Tôi còn chưa hết ngạc nhiên mà hỏi lại.

Cậu ta chỉ khẽ gật đầu. Thế này… rõ ràng là thích tôi còn gì? Tôi thật sự cảm thấy khó xử lắm. Không nhận cũng không được. Cậu ta đã cất công mua đem lên đây cho tôi mà! Mà nhận thì lỡ cậu ta hiểu lầm thì sao?

- Ờ… bao nhiêu tiền để tớ gửi lại? – Tôi nhỏm người định rút ví ra, lúng túng đến nỗi chả còn nhớ giá cái bánh mà mình ăn như cơm bữa này.

- A… không cần đâu…

Cậu ta tỏ vẻ bối rối rồi nhanh chóng trở về bàn ngồi mà không để tôi kịp nói câu nào. Đúng là bụng tôi đang rất đói, nhưng cái bánh này… thật sự là rất khó nuốt. Cùng một loại bánh mà sao tôi tự mua và cậu ta mua cho tôi lại khác nhau đến như vậy? Cảm giác nước mắt chảy ngược vào trong ấy! Tất cả là tại cậu đó Kang In. Tại cậu không mua bánh cho tớ nên tớ mới gặp phải chuyện thế này. Tốt nhất cậu nên ở dưới căn tin luôn đi! Ló mặt vào lớp là không xong với tớ đâu!

.

.

.

Mấy ngày sau cũng xảy ra vài chuyện tương tự, nào là cho mượn bút, vở, rồi còn mua dùm nước ngọt nữa. Riết rồi tôi không dám ở trong lớp luôn! Không phải ghét gì cậu ta, nếu cậu ta không quan tâm tôi đặc biệt như vậy thì tôi đã không thấy khó xử thế này. Ai da, hành lang gió chiều mát thật! Đứng tựa lang cang hóng gió thế này thật là dễ chịu a~ Bao nhiêu muộn phiền sầu não cũng vơi bớt. Mấy ngày mà cảm giác như mấy thế kỷ. Không biết phải đợi đến khi nào thì trăng mới tròn. Ngày nào cũng bị nỗi nhớ gậm nhắm thế này, bảo tôi không chết dần chết mòn mới lạ. Tôi tự hỏi không biết có phải hồ ly rút sinh lực con người bằng cách này không nhỉ? Giá như sinh lực của tôi có thể giúp yêu lực của em mạnh hơn, để em có thể xuất hiện trước mặt tôi mỗi ngày, mạng sống này có ngắn đi vài chục năm cũng không tiếc.




- Tiểu Hồ, sao yêu lực của em lại yếu như vậy? 

- Vì em ăn chay. 

- Ăn chay? 

- Nghĩa là không sát hại con người ấy! Cha em là con người mà! Nên em không thể sống dựa vào sinh lực con người được. Mà nếu không làm vậy thì yêu lực không thể gia tăng. 

- Nghĩa là nếu hấp thụ sinh lực con người thì yêu lực của em sẽ mạnh hơn? 

- Vâng. 

- Đồng nghĩa với việc em có thể ra ngoài vào những lúc không phải trăng rằm? 

- Vâng. 

- Vậy thì hấp thụ sinh lực của anh đi! 

- Em không thể. 

- Tại sao? 

- Vì em yêu anh. 

- … 

- Nếu em hấp thụ sinh lực của anh, anh sẽ chết sớm đó! Em không muốn như thế. 

- Thà như vậy mà được thấy em mỗi ngày vẫn tốt hơn. 

- Anh ích kỉ lắm! Anh chết rồi thì em thế nào? 

- Em sẽ chết theo anh. 

- Em không chết được. 

- Sao? 

- Em có năng lực hồi sinh mà! Yêu quái lại có tuổi thọ rất cao. Dù yêu lực yếu nhưng em vẫn được thừa hưởng những năng lực đó từ mẹ. Đó là lý do em vẫn còn sống đến bây giờ. 

- Nói vậy là em đã sống rất lâu rồi hả? 

- Chứ anh nghĩ thời này còn có yêu quái sao? Có chăng cũng chỉ là tồn tại từ rất lâu cho đến bây giờ thôi. Dần dần họ cũng như em, trở thành yêu quái ăn chay, yêu lực giảm, đến một lúc nào đó, mất hẳn yêu lực, trở về với cát bụi. 

- Vậy còn em thì sao? 

- Đến một lúc nào đó, em cũng sẽ như thế. Chỉ là không biết lúc đó là lúc nào thôi. Nhưng em nghĩ còn lâu lắm. Em đã sống được đến bây giờ mà. Nếu được chết cùng lúc với anh thì hay biết mấy. Em sợ mình sẽ không chịu được cuộc sống mà không có anh. 

- Vậy thì hãy ở bên nhau thật nhiều để sau này không phải hối tiếc. Hấp thụ sinh lực của anh đi! 

- Em đã bảo là em không thể mà! 

- Chẳng phải em nói là yêu anh sao? Em không muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy anh sao? 

- Thì mỗi ngày em vẫn luôn nhìn thấy anh đó thôi! 

- Sao? 

- Ý em là… ở đây… trái tim em… chỉ cần em muốn, em vẫn có thể luôn dõi theo anh từ xa. Vì vậy, Min Ho ah, hãy luôn nhớ rằng, em luôn ở bên anh. 



Có thật là vậy không? Có thật là em vẫn luôn dõi theo anh không? Vậy em có thấy được anh đau khổ thế nào khi chìm ngập trong nỗi nhớ em không? Tiểu Hồ ah, em bảo anh ích kỉ, sự thật là em còn ích kỉ hơn anh nữa. Em có thể tự do dõi theo anh, để anh dù nhớ em thế nào cũng không thể nhìn thấy em. Lỡ như một ngày nào đó, một ngày không phải ngày rằm, một ngày anh không thể nhìn thấy em và không biết em đang ở đâu, yêu lực của em mất hẳn, em trở về với cát bụi mà anh không hề hay biết, anh không thể gặp lại em dù là lần cuối cùng để hẹn ước kiếp sau, em bảo anh phải làm sao đây? Em nỡ để anh một mình trên cõi đời này hay sao?

XOẠT!

PHỊCH! PHỊCH!

Tôi giật mình quay sang khi nghe tiếng vật gì đó rơi rớt. Lại là Tae Min? Là có duyên hay do cậu ta cố tình đi theo tôi vậy?

Tôi ngán ngẩm bước tới ngồi xuống nhặt hộ cậu ta đống sách vở.

- Sao cậu mang nhiều vậy?

- Thầy nhờ tớ mang đến phòng giáo viên. – Cậu ta nói mà chẳng thèm ngẩng mặt lên nhìn tôi. Thành thói quen rồi sao? Lúc nào cũng cúi gằm mặt như thế?

- Sách này cậu lấy ở đâu thế?

- Thư viện.

- Gì? Mang từ thư viện lên đây à?

Yêu cầu quá đáng như vậy mà cũng chấp nhận sao? Ông thầy rõ ràng là muốn đày học sinh mà! Thư viện ở tầng trệt, phòng giáo viên lại ở tầng năm, trường lại không có thang máy. Việc thế này chỉ có thằng ngu mới nhận lời giúp. Rõ là không nhờ được ai nên mới lợi dụng một đứa khờ khạo nhút nhát như Tae Min.

- Thôi được rồi, để tớ giúp cậu.

- Ơ... không cần đâu, tớ mang được mà...

- Không sao. Tớ cũng có chuyện cần gặp thầy.



RẦM!

Tôi quăng chồng sách xuống bàn trước mặt ông thầy chủ nhiệm đang mải mê chơi game trên máy tính làm ông ta giật mình quay sang. Tôi giương mắt nhìn ông ta, nhếch mép, gằn giọng.

- Sách của thầy đây ạ!

Vừa nhìn thấy tôi, mặt ông ta tái mét, giọng run run đầy sợ sệt.

- Min... Min Ho, thầy... đâu có nhờ em...

- Thầy thôi ngay cái trò đó đi! Đừng có thấy Tae Min hiền mà kiếm cớ bắt nạt! Có tay có chân thì tự mà đi lấy sách. Hơn nữa soạn giáo án cũng không cần nhiều sách thế này đâu! Với lại... em thấy... thầy đâu có bận soạn giáo án gì, cũng rảnh rỗi lắm mà! – Tôi kéo dài giọng đầy chế nhạo, hất mặt về phía chiếc máy tính với màn hình game nhấp nháy.

- Ơ... thầy...

Tôi biết ông ta cứng họng rồi nên cũng chẳng chấp làm gì nữa.

- Tốt nhất là thầy đừng để em thấy chuyện này tái diễn lại một lần nữa, không thì lo mà chuẩn bị cuốn gói khỏi cái trường này đi! Đi thôi Tae Min!

Tôi nắm lấy tay cậu ta kéo ra khỏi phòng giáo viên. Thật sự là rất bực mình! Tôi hiềm khích ông ta lâu rồi, giáo viên mà lúc nào cũng cậy thế, đây chắc gì đã là lần đầu ông ta làm thế. Làm sao có thể để một giáo viên thiếu đạo đức như thế ở trong trường của ba tôi chứ!

Đi dọc khắp dãy hành lang, hình như ai cũng nhìn tôi với cậu ta thì phải. Làm hot boy bị nhìn như cơm bữa rồi, nhưng ánh mắt này không giống ánh mắt mà tôi thấy hằng ngày. Tôi quay lại nhìn Tae Min thì mới giật mình nhận ra, tôi đang nắm tay cậu ta, nắm rất chặt. Tôi luống cuống bỏ tay cậu ta ra. Sao lại có cảm giác bối rối thế này nhỉ?

- Xin... xin lỗi...

Tôi chẳng biết sao mình lại xin lỗi nữa. Cậu ta thì vẫn cúi gằm mặt không nói gì. Rồi tôi với cậu ta cùng nhau về lớp.

Dãy hành lang đến lớp hôm nay sao dài thế không biết. Bước mãi vẫn không tới. Đi chung mà cứ im lặng thế này thật khó chịu.

- Này! – Tôi cố mở lời để dẹp ngay cái bầu không khí khó xử.

- Hm?

- Cậu không thấy nóng à? Đang là mùa hè mà lại đi mặc áo cổ lọ như thế.

Cậu ta đưa tay lên chạm nhẹ vào cổ mà chẳng nói gì. Thôi, chuyện riêng của người ta, tôi cũng không tiện xía vào. Nhưng... chuyện của tôi thì tôi phải hỏi cho ra lẽ chứ!

- Tae Min! – Tôi đứng lại nơi lang cang gió mát mà gọi lên cái tên đẹp đẽ ấy. Cảm giác khi gọi cái tên đó cũng rất lạ, có cái gì đó thúc giục tôi, khiến tôi muốn được mãi gọi cái tên ấy.

Cậu ta cũng dừng bước, đầu hơi ngoáy lại phía tôi, có vẻ như bất ngờ về chuyện gì đó.

- Cậu... vừa gọi tên tớ?

- Ừ... – Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Làm cảm xúc của tôi thêm xáo trộn.

Cậu ta từ từ bước lại đứng cạnh tôi và... tiếp tục im lặng. Đúng rồi, vì tôi là người gọi cậu ta lại nên tôi phải mở lời trước.

- Uhm... tớ biết không nên hỏi thẳng thế này, nhưng nếu không hỏi tớ sẽ cứ nghi vấn mãi. Cảm giác rất khó chịu.

- ...

- Cậu... thích tớ phải không?

Cậu ta khẽ ngẩng mặt lên, rồi nhanh chóng cúi gằm mặt xuống. Hai tay hết bấu vào nhau rồi lại mân mê vạt áo. Khó xử! Đây chính là biểu hiện của việc khó xử! Tôi... nói đúng rồi sao? Chết rồi! Lỡ nói đúng rồi! Biết làm sao đây? Mồ hôi tôi chảy dài từ thái dương xuống má, lưng áo cũng bắt đầu thấm ướt. Tôi đánh ực một cái, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cậu ta.

- Tae Min?

- Uhm... – Cậu ta khẽ gật đầu.

Đùng!

Sét đánh trúng tôi rồi! Chết đứng rồi! Nghẹn cứng họng rồi!

Từ chối thẳng thừng thì có phải dã man quá không? Cũng đâu thể bắt cậu ta ngừng thích tôi được. Ai đó cho tôi biết tôi phải làm gì đi!

- Uhm... Tae Min ah... tớ...

- Tớ không cần cậu phải thích tớ. Cậu là cậu, tớ là tớ. Thích cậu là sự lựa chọn của tớ. Tớ không cần biết cậu có thích tớ hay không, nhưng Min Ho ah, cậu hãy luôn nhớ rằng, tớ vẫn luôn ở bên cạnh cậu. – Môi cậu ta cong lên thành một nụ cười rất nhẹ. Dù không thấy rõ cả khuôn mặt, nhưng tôi có thể chắc rằng đó là một nụ cười rất đẹp.


“Min Ho ah, hãy luôn nhớ rằng, em luôn ở bên anh.”

Tiểu Hồ? Tiểu Hồ khi nói câu đó cũng nở một nụ cười hệt như thế.

- Khoan đã, cậu vừa nói gì? – Tôi gọi với theo khi cậu ta vừa quay lưng toan bước đi.

Cậu ta ngừng bước, chỉ hơi ngoảnh đầu lại mà nói:

- Vào học rồi. Nếu còn đứng đó cậu sẽ bị phạt đó!

Vậy là cậu ta cứ thế đi mất bỏ lại tôi đứng thẩn thờ nơi hành lang đang dần thưa người qua lại với mớ suy nghĩ hỗn độn không cách nào gỡ rối.



Suốt mấy tiết học tôi chẳng tiếp thu được chữ nào, cứ nằm ườn ra bàn, hết nhìn Tae Min rồi lại đưa bàn tay phải ra quờ quạng trước mặt.

Bàn tay này... khi nãy... đã nắm chặt bàn tay ấy.

Cảm giác rất quen thuộc, cứ như đây không phải lần đầu. Hơn nữa... có cảm giác... rất thích...

Ôi sao lại thế này? Mọi thứ cứ rối tung cả lên. Gió hạ từ cửa sổ hiu hiu phả vào mặt, cảm giác thật dễ chịu. Hai mi mắt nặng trịch dần sụp xuống. Tôi cứ thế dần chìm vào giấc ngủ kéo theo bao thứ cảm xúc không thể gọi tên.


.:End shot 1:.

Nhận xét

  1. Bạn ơi, viết tiếp phần 2 đi, Fic hay lắm đó. Mình đợi phần sau từ năm ngoái cơ,thành hươu cao cổ rồi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn bạn đã theo dõi fic của mình từ năm ngoái tới giờ. :">
      shot 2 của fic này mình đã viết đến đoạn end nhưng chưa biết end thế nào. với cả mình không mấy hài lòng nên cứ phải viết đi viết lại.
      mình sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể.
      mong bạn vẫn tiếp tục ủng hộ.
      cảm ơn bạn.
      ngày ấm! :">

      Xóa
    2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

      Xóa
  2. nguyệt ơi ! bao giồ mới ra shot 2 , e thành hươu cao cổ mất rồi :-|

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. oa oa~ ss cũng đang rối đoạn end đây em.
      để xem nếu được ngắt ra post trước một khúc vậy. :(

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]

[One-shot MinRen] Biển Busan