[Short-fic MinRen] Tình địch hay tình nhân? [1]

۞ Author: Gin Silversword aka Âu Dương Kỳ Nguyệt
۞ Pairing: MinRen
۞ Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và tôi viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.
۞ Rating: K+
۞ Category: romance
۞ Note: Ý tưởng được lấy từ một bộ phim Thái mà au vô tình xem được nhưng không biết tên.


Tình địch hay tình nhân?

.:Chap 1:.


KENG!


Chiếc chuông ở cửa kêu lên một tiếng khi cánh cửa được đẩy vào, theo sau đó là hai cậu trai cao ráo với dung mạo hơn người. Một người với mái tóc đen tuyền, đôi mắt sắc, vận y phục màu tối trông có vẻ lạnh lùng nếu không nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu với nụ cười tỏa nắng khi quay sang cười đùa với cậu trai bên cạnh. Người đi cạnh bên như một thái cực hoàn toàn trái ngược. Mái tóc bạch kim dài chấm vai được buộc gọn gàng thành một chiếc đuôi nhỏ phía sau, gương mặt bầu bĩnh với đôi môi đỏ cherry nổi bật trên nước da trắng hồng trông khá nữ tính, y phục sặc sỡ cầu kỳ với khá nhiều phụ kiện. Thoạt nhìn có thể nghĩ đây là một con người khá sôi nổi, có thể có đôi phần ẻo lả. Thế nhưng từ lúc bước vào cửa cho đến khi ngồi vào bàn gọi thức uống, y tuyệt nhiên không nở một nụ cười, đôi môi khẽ mở ra cất lên giọng nói nhẹ, đều đều và có phần không mấy thân thiện, trong khi người kia vẫn giữ thái độ ôn nhu, nụ cười dịu dàng ấm áp mang đôi chút trẻ con.


Quán cà phê NU’EST từ khi có hai vị khách quen này lượng khách tăng lên đáng kể. Mọi người truyền tai nhau, tò mò tìm đến đây chỉ để chiêm ngưỡng đôi “hắc bạch mỹ nam” này. Lúc nào cũng xuất hiện cùng nhau, quan hệ của họ khiến không ít người tò mò. Thế nhưng, sự thật lại không đủ để thỏa mãn cho sự tò mò của những người xung quanh, bởi, họ chỉ đơn thuần là BẠN.


- Của quý khách đây ạ! – Một giọng nữ vang lên khiến cả hai cậu trai đều ngước nhìn.


Lui tới quán cà phê này như căn nhà thứ hai, họ gần như nắm rõ mọi phục vụ ở đây, quen thuộc đến từng giọng nói và cách phục vụ. Tuy nhiên, giọng nữ vừa vang lên nghe hoàn toàn xa lạ, hơn nữa, lại không phải là giọng Busan.


- Bạn là phục vụ mới ở đây à? – Cậu trai với mái tóc đen thân thiện hỏi, không quên kèm theo nụ cười ăn tiền của mình.


- Không, quán này của cô mình, vì nghỉ hè nên mình về đây phụ. – Cô gái cũng nở một nụ cười thân thiện không kém.


- Thế bạn là người ở đâu?


- Mình ở Seoul.


- Ồ, vậy à? Bọn mình là khách quen ở đây nên chắc sau này sẽ còn gặp nhau nhiều.


- Ừ, mình có nghe mọi người nói về hai bạn.


- Vậy à? Thế họ nói gì?


...


Hai người họ một nam một nữ lần đầu gặp mặt mà chuyện trò rất vui vẻ. Tại chiếc bàn ấy từ nãy giờ chỉ có một người duy nhất im lặng nhấm nháp ly Latte của mình, thỉnh thoảng đánh ánh mắt lên nhìn hai người họ, khẽ chau mày.


Cô gái rời khỏi chiếc bàn để quay lại với công việc. Cậu trai với mái tóc đen quay sang bạn mình, mặt mày hớn hở.


- Minki ah, bạn ấy bằng tuổi mình đấy, ở Seoul. Con gái Seoul có khác ha! Nhìn dễ thương ghê! – Có vẻ như đã quen với sự im lặng của người ngồi đối diện, cậu ta lại tiếp tục màn độc thoại của mình. – Tớ nghĩ là... tớ bắt đầu thích cô ấy rồi. – Cậu ta vừa nói vừa tủm tỉm cười một mình.


Cậu trai tên Minki vẫn im lặng không nói gì, môi nhếch lên thành một nụ cười khinh khỉnh. Sự ngờ nghệch của cậu bạn thân nối khố dường như đã là chuyện cậu phải chứng kiến hằng ngày.





















Phải, Minhyun là một thằng nhóc ngờ nghệch. Mười bảy tuổi đầu, đẹp trai lai láng mà vẫn không có nổi một mối tình vắt vai. Bao nhiêu gái theo mà chẳng vớt được em nào, còn bảo phiền phức này nọ. Bây giờ lên tiếng tuyên bố thích một nhỏ mới gặp lần đầu, hẳn là tiếng sét ái tình a~


Minki cậu cũng chẳng thèm quan tâm. Cơ mà không quan tâm cũng không được khi mà ngày nào cũng bị cậu ta kéo đến NU’EST uống cà phê đến phát ngán. Xin nhắc lại, là NGÀY NÀO CŨNG ĐẾN đấy nhé! Tần suất rõ ràng là đã tăng lên gấp bảy lần so với lúc trước chỉ đi vào ngày chủ nhật. Đột ngột thay đổi lịch trình như vậy khiến bao tử Minki cũng khó thích nghi lắm a~


Cơ mà đã bảo Minhyun là một thằng nhóc ngờ nghệch mà! Cậu ta chịu đánh nhanh thắng nhanh thì đâu có đày đọa thằng bạn thân này. Ngày nào cũng uống cà phê, Minki thật rất lo cho nhan sắc của mình a~


Minhyun chưa từng có kinh nghiệm tình trường, cách tỏ tình đơn giản nhất cũng không biết, gặp người ta rồi cũng chỉ toàn nói chuyện phiếm, biết đến khi nào mới cưa đổ được người ta đây? À, đừng hỏi Minki phải làm thế nào. Lúc nào cũng bảo Minhyun ngốc, bản thân cậu cũng chả có kinh nghiệm gì trong chuyện này đâu!


KENG!


Chiếc chuông nơi cửa quán vang lên. Lần này phía sau cánh cửa không phải hai mà chỉ còn một mỹ nam thôi!


Minki bước đến ngồi vào chiếc bàn bên cửa sổ quen thuộc, bản thân biết rõ người sẽ phục vụ bàn mình là ai.


- Hôm nay cậu đi một mình à?


- Ừ. – Cậu trả lời nhưng mắt vẫn dán vào cuốn menu.


Liếc nhanh qua danh sách thức uống, cậu gập menu lại đưa về phía cô gái.


- Một trà hoa hồng.


- Không Latte như mọi ngày à?


- Tôi muốn đổi món. Cà phê không tốt cho da của tôi.


Cô gái nhẹ mỉm cười, cầm lấy menu rồi quay đi, lát sau trở lại với tách trà hoa hồng thơm lừng.


- Của cậu đây! – Cô gái đặc tách trà xuống bàn, nhìn cậu ngập ngừng một lúc rồi chỉ tay vào ghế đối diện. – Mình ngồi đây được chứ?


Minki hơi ngạc nhiên với đề nghị của cô gái, có chút khó chịu khi bị làm phiền, nhưng rồi không tìm ra được lý do để từ chối, cậu đành đồng ý một cách hờ hững.


- Tùy bạn.


Cô gái lại mỉm cười, ngồi vào ghế đối diện và bắt đầu bắt chuyện.


- Sao hôm nay cậu đi một mình thế? Minhyun đâu?


- Tôi không biết. Bình thường đến đây đều là cậu ta rủ. Bây giờ tôi muốn đi một mình nên cũng không quan tâm cậu ta đang làm gì. – Minki vừa nói vừa bình thản nhấp một ngụm trà.


- Cậu vô tâm thật đấy!


- Ai cũng bảo thế.


- Thế cậu và cậu ấy rốt cuộc là quan hệ thế nào?


- Bạn.


- Chỉ vậy thôi sao? Minhyun có vẻ rất quý cậu.


- Vậy sao? – Minki dừng lại nghĩ ngợi đôi chút, nhưng cảm xúc trên mặt cũng chẳng có biến đổi gì nhiều. – Tôi lại thấy bạn khá quan tâm đến cậu ấy. Từ nãy đến giờ cứ nhắc cậu ấy suốt.


- Không đâu. Người tớ có hứng thú... là cậu đấy chứ!


Minki ngay lập tức đưa mắt lên nhìn người đối diện, chợt thấy sóng lưng nổi một cơn lạnh buốt.



.



.



.









Ngày hôm sau, chẳng rõ vì cớ gì, Minki lúc gặp Minhyun đã tuyên bố một câu xanh rờn.


- Minhyun, cô bạn ở NU’EST là của tớ!


Minhyun đứng hình, nghe như sét đánh ngang tai. Thằng bạn nối khố trước giờ vô tâm lãnh đạm, tưởng chừng như vô cảm với con gái, nay lại tuyên bố một câu giành chủ quyền như thế. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Loạn hết rồi sao?


- Nhưng... nhưng... tớ đã nói là tớ thích cô ấy mà... Cậu không lý nào lại... – Minhyun ấp úng. Thân mang một vẻ ngoài sát thủ nay lại hoàn toàn yếu thế trước một Minki (trông có vẻ) yếu ớt.


- Cậu có giỏi thì giành lại đi! Chúng ta cạnh tranh công bằng. Ok? – Minki vẫn như mọi ngày, giọng đanh lại từng chữ chắc nịch.


Minhyun bị lời thách thức của Minki làm kích động, sĩ diện đàn ông trỗi dậy, không chút chần chừ suy nghĩ nhận lời thách đấu.


- Được! Vì tớ thích cô ấy trước nên chắc chắn cô ấy sẽ thuộc về tớ! Đánh cược đi! Ai có số điện thoại của cô ấy trước sẽ là người thắng cuộc.


- Hả? – Minki nghiêng đầu nhìn Minhyun có chút ngạc nhiên. – Cậu nói chuyện với cô ấy suốt thời gian qua mà không có nổi số điện thoại của cô ấy à?


Minhyun im bặt, mặt đỏ gay vì tự ái. Phải phải, Minhyun đúng là có chút nhút nhát, suy nghĩ có chút trẻ con, nhưng cũng đâu thể vì thế mà coi thường cậu ta như vậy được, người bình thường khi không thân thiết cũng đâu thể sỗ sàng xin số điện thoại người khác, đúng không?


Minki nhìn Minhyun cứng họng, thật rất muốn lăn ra cười nhạo, nhưng nể tình bạn bè lâu năm, cậu cố nuốt hết vào trong, chỉ bậc cười thật khẽ.


- Thôi được rồi, tớ cũng chưa có số của cô ấy nên chúng ta có thể dùng nó làm thứ cá cược.


...

Hai thằng ngốc này vẫn tiếp tục cuộc đàm phán mà quên mất rằng chỗ mình đang đứng chính là ngay trước cửa quán cà phê NU’EST.


.:End chap 1:.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Manhwa] Rolling

[Long-fic LJong] Cổ tích trong mơ [1]

[Two-shot MinRen] Hướng dương không tìm thấy mặt trời [1]